CÔN LUÂN - Trang 261

- Cái cặp mèo mả gà đồng kia hay nhở, quấn lấy nhau giữa đường giữa sá,
thực không biết xấu hổ là gì hết!
Lương Tiêu ngoảnh đầu nhìn. Đằng xa có năm đạo sĩ, trong số đó có hai kẻ
họ đã nhẵn mặt, người vừa lên tiếng chính là đạo sĩ mặt đen. Đạo sĩ mặt
trắng cười hềnh hệch:
- Sư đệ đừng nói thế, cũng chỉ tại cô em xinh xắn quá cơ! Đổi là ta, ngại gì
giữa đường giữa sá, kể cả giữa chợ đông người cũng phải quấn riết ấy chứ!
Ha ha, thậm chí ngày ôm đêm ấp, chẳng lúc nào rời nữa kia.
Bọn đạo sĩ đều cười hô hố, nghe dâm dật vô cùng.
Ngọc Linh tức giận xám xanh mặt mày, nghĩ bụng: “Đã thế hôm nay cho
các ngươi ôm đùi Diêm vương!” đoạn nghiến răng tiến lên. Văn Tĩnh nhìn
sắc mặt vợ, chỉ e xảy ra án mạng bèn kéo nàng lại, nghiêm giọng nói với
mấy đạo sĩ:
- Các vị là người tu hành, nên gìn giữ chút âm đức!
Ngọc Linh mắng:
- Đồ ngốc, đôi co với bọn chúng làm gì, cho mỗi đứa một đao là xong
chuyện!
Lương Tiêu không hiểu lời nói của đám đàn ông kia, nhưng thấy mẹ giận
cũng biết chẳng phải ý tốt đẹp gì, bèn hùa theo:
- Đúng, giết hết ném cho chó ăn!
Đạo sĩ mặt đen gặp lại cừu nhân thì hơi ngượng, nhưng ỷ đông người, hắn
quát to:
- Tiên sư thằng tạp chủng! Hôm nay tao phải lột da mày… - đang nói thì
một bóng người nháng lên trước mắt, tóm luôn vào thắt lưng hắn. Văn Tĩnh
chỉ cốt thị uy nên nắm hắn giơ lên quá đỉnh đầu, thét một tiếng rồi ném
xuống thật mạnh, khiến đạo sĩ mặt đen ê ẩm cột sống, mông cũng muốn nứt
ra làm mấy mảnh.
Thấy Văn Tĩnh thoắt một cái là đến, thân pháp thần tốc lạ thường, các đạo
sĩ kia đều kinh hãi, bèn soàn soạt rút kiếm. Bốn dòng hàn quang nhắm đâm
vào bốn chỗ yếu hại trên mình Văn Tĩnh. Văn Tĩnh lập tức thi triển Tam
tam bộ, tránh khỏi bốn mũi kiếm, rồi vỗ mỗi tên một chưởng.
Trước luồng chưởng phong ùn ùn, bốn đạo sĩ đều bay vụt về phía sau, song

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.