CÔN LUÂN - Trang 273

Văn Tĩnh chưa bái sư nhưng rất kính trọng Công Dương Vũ, nghe vậy rùng
mình quát to:
- Ngọc Linh, em buông tay ra!
Ngọc Linh trừng mắt nhìn y, vẫn ôm khư khư bắp chân Tiêu Thiên Tuyệt:
- Ngốc, mình chán sống rồi hay sao?
Tiêu Thiên Tuyệt cười mỉa: “Linh nhi thực sáng suốt, gã kia chẳng qua chỉ
có cái dũng của kẻ thất phu mà thôi.” Sực nghĩ ra điều gì, lão bảo:
- Thằng dở, nếu ta toàn lực xuất thủ, mi chết là cái chắc, nhưng lão Cùng
nho tất không phục, kết tội ta cậy lớn hiếp nhỏ. Tiểu Linh nhi cũng sẽ cố
sống cố chết bảo vệ mi. - Lão gẩy mũi chân, cầm thanh kiếm ban nãy của
Lương Tiêu lên, tiện tay vạch xuống đất một vòng tròn trơn mịn. - Lão phu
và ngươi đánh cuộc một trận vậy?
Văn Tĩnh kinh ngạc hỏi:
- Cuộc thế nào?
Tiêu Thiên Tuyệt đáp:
- Tam tài Quy nguyên chưởng gắn liền với ba con số, bây giờ lão phu vẽ
một vòng tròn, đứng vào đó. Cho ngươi mặc sức công kích, nội ba chiêu
lão phu nhất định không hoàn thủ. Nếu ngươi ép được ta phải ra khỏi vòng,
- lão cười nham hiểm, - ta sẽ bỏ đi, để ngươi và Tiểu Linh nhi chim trời cá
nước, đến đâu ở đâu thì tùy.
Văn Tĩnh ngẩn người. Ngọc Linh cũng nín thở, nhìn vòng tròn nghĩ bụng:
“Vòng tròn này đường kính không quá hai thước, mấy năm nay võ công
của Ngốc tinh tiến thần tốc, nội công cũng khá lên rất nhiều, so với mình
còn có phần hơn…”
Tiêu Thiên Tuyệt liếc Văn Tĩnh, mắt lộ vẻ châm biếm:
- Ngươi không dám ư?
Văn Tĩnh lắc đầu:
- Không phải không dám, mà chỉ e tiền bối quá đỗi thiệt thòi.
- Ngốc nghếch! – Ngọc Linh thầm mắng, những muốn cắn cho y một phát.
Tiêu Thiên Tuyệt hơi lấy làm lạ, ngắm Văn Tĩnh kỹ hơn, cười khẩy bảo:
- Điều đó ngươi khỏi lo.
Văn Tĩnh nhìn sang vợ. Ngọc Linh tim đập thình thịch, hồi hộp tới mức gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.