CÔN LUÂN - Trang 277

khép song chưởng thuận thế thi triển Tam tài Quy nguyên. Tiêu Thiên
Tuyệt lại uốn mình. Văn Tĩnh cảm thấy đan điền trống không, kinh mạch
mềm nhũn, chưởng áp tới ngực đối phương chỉ còn non nửa khí lực. Y
chưa kịp thu thế, một tia hàn khí đã theo kinh mạch luồn vào tim, người
bỗng sởn gai ốc. Giọng Tiêu Thiên Tuyệt vang lên trầm thấp bên tai y:
- Hết ba chiêu, cút này! - Lão già vặn mình. Lực đạo ùn ùn đổ sang, Văn
Tĩnh bắn văng ra ngoài một trượng, ngã bệt xuống.
Ngọc Linh thảng thốt chạy đến đỡ chồng dậy, thấy sắc mặt y kiệt quệ, rối
rít hỏi:
- Ngốc, mình không sao chứ?
Văn Tĩnh hít mạnh mấy hơi, ngầm soát xét trong mình hồi lâu rồi lắc đầu
nói:
- Ta không sao, nhưng… - Y đưa mắt sang Tiêu Thiên Tuyệt, ủ rũ nói. -
Ta… ta thua rồi, ta… - Mắt cay xè, y nghẹn ngào không nói được nữa.
Ngọc Linh giơ tay bịt miệng y, cười buồn:
- Thôi… Chỉ cần mình bình an là… em vui mà.
Văn Tĩnh giữ chặt cánh tay nàng, mắt ầng ậng nước. Ngọc Linh mím môi,
vuốt ve khuôn mặt chồng, gượng cười:
- Ngốc… ngốc ơi! Đừng khóc…
Tiêu Thiên Tuyệt nhìn phát nhức mắt, túm nàng dậy bảo:
- Lại đây! – đoạn vận kình kéo đi. Văn Tĩnh chưa hồi phục khí lực, cũng bị
lôi theo đến ba thước, đôi tay rã rời, nắm không vững, ngã vập mặt mồm
nhoe nhoét máu. Lương Tiêu lao bổ đến vực y dậy, căm tức nhìn Tiêu
Thiên Tuyệt, nhổ một cái. Nước bọt bắn tung lên theo một đường cong, vừa
nhanh vừa rít, rơi thẳng đến trước ngực Tiêu Thiên Tuyệt. Lão già ngẩn
người, nghĩ mình là nhất đại tông sư, đâu thể động thủ ngăn đỡ một bãi
nước bọt, còn nếu tránh thì khác nào giết gà mà dùng đến dao mổ trâu,
nhưng nếu không tránh… chưa kịp cân nhắc xong các khả năng, bãi nước
bọt đã đáp xuống ngực áo lão.
Chùi cũng dở, không chùi cũng dở, lão đành để cục nước bọt đu đưa ở
ngực áo, trừng mắt nhìn Lương Tiêu, mặt nổi khí xanh. Ngọc Linh biến sắc,
lạc giọng kêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.