CÔN LUÂN - Trang 278

- Tiêu nhi! Không được vô lễ với sư công!
Lương Tiêu đã tích thêm một bãi nước bọt, nghe vậy bèn nuốt ngược trở
vào:
- Mẹ đừng đi thì con không nhổ lão ấy nữa!
Ngọc Linh run rẩy, nước mắt ngập tròng.
Tiêu Thiên Tuyệt giành được toàn thắng nên rất vui vẻ, tạm gác chuyện
Lương Tiêu sang một bên, nhìn Văn Tĩnh cười nhạt:
- Tiểu tử, ngươi biết vì sao ngươi phải thua không?
Văn Tĩnh nín lặng. Tiêu Thiên Tuyệt nhìn mặt y thấy ngơ ngác quá, càng
thêm đắc ý, cứ cười ha hả. Lương Tiêu phỉ nhổ:
- Ta biết, lão già trơ trẽn! Ngươi nói nhượng cha ta, thực ra là chiếm lấy
phần lợi về mình.
Tiêu Thiên Tuyệt ồ lên:
- Đâu nói thử nghe.
Lương Tiêu nói:
- Cha ta có dạy: Tam tài Quy nguyên chưởng chế ngự địch nhân bằng cách
ra tay sau, ngươi lại để cha ta xuất thủ trước, vì vậy… - Thằng bé chỉ hiểu
lõm bõm nên dẫn giải đến đây thì tắc. Văn Tĩnh sực hiểu: “Uổng cho ta
mười năm luyện chưởng pháp, không ngờ lĩnh hội chưa bằng Tiêu nhi. Tam
tài Quy nguyên chưởng vốn là công phu hậu phát chế nhân, ta lại động thủ
trước cho đối phương tấn công sau. Văn Tĩnh ơi Văn Tĩnh, thực ngươi ngu
không để đâu cho hết.” Lương Tiêu nhảy cẫng lên, điểm mũi Tiêu Thiên
Tuyệt chửi om sòm. - Lão già khốn kiếp! Đồ lừa đảo…
Ngọc Linh nghe thấy, tim đập chân run, luôn miệng ngăn con:
- Tiêu nhi, Tiêu nhi…
Tiêu Thiên Tuyệt cười sằng sặc:
- Nhóc con mắng đúng lắm! Lão phu chính là dân lừa đảo hạng nhất thiên
hạ, sở trường gạt người trộ người. Đừng nói thằng bố mày, mà kể cả Công
Dương Cùng Nho tự phụ thông minh kia cũng khó thoát khỏi bàn tay Như
Lai của ta! – Lão quay phắt đi, lôi Ngọc Linh theo. Lương Tiêu thét lên,
nhặt lấy thanh bảo kiếm bên cạnh, cắm cổ chạy lại. Tiêu Thiên Tuyệt chẳng
hơi đâu giằng co với trẻ ranh, liền dẫn con hổ đen guồng gió lao đi, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.