CÔN LUÂN - Trang 282

quang lấp loáng. Tiếng rú gào náo loạn. Người và vật quần nhau. Người
xuất thủ thần tốc, kiếm sắc bén vô cùng, vật ngã dúi ngã dụi, lớp chết lớp bị
thương. Dần dần, bị ngộp bởi mùi máu đồng loại, bầy chó ủ rũ cụp tai, bỏ
chạy tan tác, song Lương Tiêu đương say máu, lại thi triển khinh công truy
sát. Tiếng gầm thét, tiếng rú thảm vang thấu trời khuya.
Rất lâu sau, mây đen tan hết, trăng đã lên giữa trời, rọi sáng trưng cả
khoảng núi. Lương Tiêu chống kiếm đứng trên cao. Gò hoang tịch mịch nổi
rõ tiếng thở dồn dập của thằng bé. Bỗng đâu, sau lưng nó vẳng lại tiếng
oăng oăng khe khẽ. Lương Tiêu ngoái nhìn. Một con cún bù xù đang lôi
xác một con chó lớn. Lương Tiêu nghiến răng nghiến lợi thét:
- Đồ lông lá! – đoạn bước tới, vung trường kiếm toan chém xuống. Con chó
nhỏ ngẩng đầu, mắt long lanh như ngấn lệ. Lương Tiêu nghẹn thở dừng tay,
bất giác đưa mắt ngó quanh, khắp nơi máu thịt la liệt vương vãi, mùi tanh
xộc mũi rất buồn nôn, nó bỗng bải hoải chân tay, không còn chút sức lực
nào nữa, buông rơi trường kiếm rồi ôm con cún lên òa khóc. Vì sao khóc,
nó không hiểu rõ, chỉ biết mình đang phải chịu một nỗi uất hận nặng nhất
thế gian, huyết khí ứ trong ngực, không khóc không sao thông được.
Đương khóc thì thấy một vật mềm mềm lướt trên mặt, Lương Tiêu trố mắt
nhìn, té ra con cún đang thè lưỡi liếm. Thằng bé đưa tay vuốt phẳng bộ
lông rối tinh bù xù của con chó rồi thả xuống, đoạn cầm bảo kiếm, bắt
chước phong tục của Bạch Thủy Loan đào một cái huyệt, đặt thi hài Văn
Tĩnh vào đó, sau chặt một tấm gỗ dựng làm bia, nguệch ngoạc khắc tên
cha. Nó thuộc tên mình, vì vậy viết chữ Lương không thể sai được, chữ
Văn cố gắng lắm cũng viết xong, duy chữ Tĩnh thì hoàn toàn không biết
viết, nó vò đầu bứt tai, cuối cùng đành để trống. Lương Tiêu trồng tấm gỗ
xuống trước mộ, nghĩ ngợi chốc lát lại đào thêm một cái hố lớn, vùi tất cả
bọn chó xuống, rồi cũng dựng một tấm gỗ, nhưng không biết nên khắc gì,
lại đành bỏ trống.
Thằng bé thẫn thờ đứng nhìn ngôi mộ hồi lâu, tự nhiên tức ngực, chỉ muốn
bới tung mộ ôm cha lên, lại muốn xé cả lồng ngực mình mà moi tim ra. Nó
đứng nhìn mãi, nước mắt lã chã, cuối cùng xé một mảnh áo ngoài bọc
thanh trường kiếm, đeo vào vai đi xuống khỏi gò. Được mấy chục bước, nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.