CÔN LUÂN - Trang 288

tay ra sau, nắm ngay được một cái đuôi bèn ngắt xuống xem, thấy nó dính
đầy hắc ín. Gã con nhà giàu tính tình hống hách chưa từng bị trêu ngươi thế
bao giờ, nay tức đến ứa gan, hắn đẩy cô gái ngã dúi, quát tướng lên:
- Thằng khố rách áo ôm! Mày làm phải không, rồi túm lấy nó. Đứa bé ăn
xin cười hí hí, xoay mình để tay gã nọ sượt qua. Mông Lợn liền quay lại
cho hai tên gia nô áo vải mỗi đứa một vả khiến chúng ngã nhào xuống đất,
xong chửi bới om sòm, nô tài chó! Mù à, có kẻ tới chọc ghẹo lão tử mà
chúng mày cũng không trông thấy à!
Thằng bé ăn xin tất nhiên chính là Lương Tiêu, nó chấm cái đuôi lợn vào
hắc ín, chui qua đám người, lén dính lên mông công tử béo. Mông Lợn nổi
cơn thịnh nộ đánh ngã hai tên tùy tùng rồi xắn tay áo xông vào Lương Tiêu.
Hắn vốn là con nhà tướng, đã từng học thương bổng quyền cước mấy năm
với danh sư, tuy hoang dâm lâu ngày khiến cơ bắp chảy xệ, không tìm lại
được sự nhanh nhẹn ngày xưa nữa, nhưng cú chồm tới của hắn cũng thấp
thoáng đường lối chương pháp. Trước tư thế hung hãn ấy, Lương Tiêu vội
thấp mình xuống, luồn qua bên đùi Mông Lợn. Hai người một gầy một béo,
một lớn một nhỏ, xoay vòng vòng như chó sói bắt thỏ. Mông Lợn chộp hụt,
lập tức sử chiêu Yến song phi, tung mình đá cắt kéo, hơi co gối trái, đá xéo
chân phải, gây ra tiếng gió vù vù nghe rất hãi.
Lương Tiêu bị ngọn cước quét qua đỉnh đầu, cảm thấy da đầu tê dại hẳn đi.
Mông Lợn đá lăng chân trên cao, ép Lương Tiêu rùn thấp rồi hét lớn, thuận
thế tung một cú đá móc, giơ chân quá mặt thằng bé rồi dập ngược xuống
thật mạnh. Lương Tiêu tránh không kịp, vội huơ que chọc lò lên chắn.
Công tử béo coi thường cái que bé tí, vả chăng chiêu thức hắn dùng đã
quen nên cứ theo đà mà hạ chân, bỗng đâu nghe đầu gối lạnh ngắt, nửa cái
bắp chân béo ú thân thuộc thình lình nhảy thót lên trước mắt. Mông Lợn
chưa hết kinh ngạc, cảm giác đau nhói từ nơi chân đã chạy lan lên, hắn ngã
ngửa người, ôm cái chân phải bị cắt sát đến gối la bài hãi.
Thì ra ‘thanh chọc lò’ của Lương Tiêu hoàn toàn không phải là một que sắt
hay que gỗ tầm thường, mà chính là thanh bảo kiếm của đạo sĩ râu ria ngày
nọ, chém sắt như chém bùn, sợi lông thổi qua cũng đứt, chỉ vì bị Lương
Tiêu quấn trong tấm vải rách nát, sau đó lại trét thêm nhiều bùn đất lên, lâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.