CÔN LUÂN - Trang 294

- Được, tức là ngươi muốn chặt một chân thằng bé?
Lương Tiêu giật thót, nghĩ tới tình cảnh Mông Lợn cụt chân kêu rống, bất
giác đầu gối mềm nhũn. Hà Tung Dương cười:
- Tần Thiên vương yên tâm, cũng chả cần chặt chân đâu, nhưng phải về vệ
môn một chuyến.
Tần Bá Phù lạnh lùng nói:
- Vệ môn cái quái gì? Vệ môn Lư châu chỉ là sân sau của nhà Hạ Quý. Tần
mỗ há lại tiếp tay đẩy người vào cái vạc dầu ấy ư? Tiểu tử họ Hạ càn rỡ
quấy rối đã nhiều, tiếng xấu đồn xa. Dù đứa bé này không xử trị, Tần mỗ
đã đến Lư châu thì cũng không thể tha cho hắn. Chặt một chân là may lắm
rồi đấy. Nếu là Tần mỗ thì phải chặt đầu kia.
Hà Tung Dương xua tay:
- Tần Thiên vương nói vậy không thỏa đáng. Trời có đạo của trời, nước có
luật của nước. Nếu cứ nổi khùng lên là rút dao ra thì thiên hạ này sẽ thành
cái gì?
Tần Bá Phù nhướng đôi mày rậm, cao giọng quát:
- Gian nịnh cầm chịch, pháp luật bất chính. Se sẻ thì làm sao hiểu được cái
chí của đại bàng, đoạn trợn mắt thét, Hà Tung Dương! Ngươi vòng vo tam
quốc cốt để cầm chân Tần mỗ cho tên nô tài hèn mọn kia đi cầu viện binh
phải không?
Hà Tung Dương bị nói trúng tim đen, nhăn mặt một cái song lại cười ngay:
- Tần Thiên vương hiểu lầm rồi, Hà mỗ chẳng qua chỉ muốn đàm đạo thêm
về ý nghĩa luật lệ với ngài thôi, đâu có ý gì khác?
Tần Bá Phù thở dài, lắc đầu nói:
- Hà Tung Dương, ngươi bắt được nhiều kẻ gian, Tần mỗ kính ngươi ba
phần nên mới trao đổi với ngươi dăm câu. Hừ, bây giờ viện thủ của ngươi
tới rồi, Tần mỗ phải đi cho khỏi hao tâm tổn sức.
Hà Tung Dương biến sắc mặt, chăm chú lắng nghe, quả nhiên có tiếng
móng ngựa lộp bộp rất nhỏ. Hắn vốn dĩ là cao thủ dò tìm tung tích, thế mà
lần này lại phát hiện động tĩnh sau người khác, bất giác rùng mình: “Lão ta
thính tai thực.” Đoạn ngẫm nghĩ tìm cách níu kéo đối thủ.
Tần Bá Phù ngoảnh cổ bảo Lương Tiêu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.