CÔN LUÂN - Trang 30

Văn Tĩnh hớn hở, ưỡn thẳng người lên: “Đúng đấy, đúng đấy. Tôi chả nói
rồi còn gì, tôi không đóng nổi Hoài An vương đâu.”
“Song,” Tim Văn Tĩnh lại hẫng một cái. Lương Thiên Đức chăm chú nhìn
gã, tự nhủ: “Năm xưa ta hận nịnh thần nắm quyền xu phụ ngoại tộc, nhất
thời phẫn uất giết chết tướng quân đương triều, đến nỗi cha mẹ vợ con gặp
nạn, may nhờ Huyền Âm giúp đỡ, vớt lại được đứa bé này. Vốn muốn để
nó xa hẳn những chuyện thị phi nên rút mình vào vỏ ốc, tránh hết mọi sự
ồn ào, nào ngờ vẫn phải đối mặt với những việc can hệ đến trăm họ và xã
tắc, muốn trốn cũng không trốn nổi nữa… đúng là số kiếp.” Nghĩ tới đây,
lão nói:
“Lương mỗ cũng không phải kẻ yếu hèn máu lạnh, năm xưa vì thiên hạ Đại
Tống, giết chết nịnh thần, là đã gạt hẳn chuyện gia đình tính mệnh sang
một bên. Nay tuy biết khuyển tử vô dụng, khó đảm đương nổi trọng trách,
nhưng ba vị đã nghĩ cho lê dân, dám đem thân gia tính mạng đặt cược vào
thằng bé ngốc này, Lương mỗ là cha nó, đâu dám co vòi rút cổ, sợ sệt như
đàn bà.” Văn Tĩnh ngây đuỗn, muốn khóc mà không ra nước mắt. Lương
Thiên Đức nhìn gã, ngậm ngùi bảo: “Làm khó con rồi!”
“Bạch mỗ quả không nhận lầm người!” Bạch Phác đưa đẩy.
“Tôi xin kết bằng hữu với Lương huynh.” Giọng lệnh vỡ của Nghiêm
Cương vang xa khắp núi vắng.
“Đúng đó.” Đoan Mộc Trường Ca vuốt râu mỉm cười.
“Không làm, con không làm.” Văn Tĩnh dậm chân phản đối: “Con không
làm gã thiên tuế chết toi kia đâu.”
“Chẳng phải là tại mày sao?” Lương Thiên Đức xạm mặt: “Mày tự chuốc
vạ vào thân, đại trượng phu dám làm dám chịu chứ!”
“Con không muốn làm đại…” Văn Tĩnh chưa nói hết, đã bị tát một cái như
trời giáng, đau hoa cả mắt, lệ chảy dài.

Chú thích

13761377 Như trẫm đích thân ngự giá
13801381 Phần đầu trong bài thơ biên tái Thục Đạo Nan của Lý Bạch, dịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.