CÔN LUÂN - Trang 315

hơi nặng, vừa giận vừa thẹn, ho càng dữ dội, máu tươi ứa ra khóe môi.
Lương Tiêu thấy bộ dạng y như vậy cũng ngập ngừng, cuối cùng bực bội
hừ một tiếng, ôm Bạch Si nhi chạy mất dạng.
Lão hòa thượng cứ tưởng trẻ con đời nào nghĩ ra cách làm ác độc gây rối
loạn nhân tâm như thế, nhất định phải do Tần Bá Phù giật dây. Sau nghe
hai người cãi cọ lại tưởng là diễn kịch, lão chỉ đứng bên cười nhạt quan sát.
Mãi đến khi Lương Tiêu hằm hằm bỏ đi, Tần Bá Phù tức tưởi ho ra máu,
lão mới hiểu họ hoàn toàn không câu kết bèn nhướng mày hỏi:
- Ngươi bị bệnh thật ư?
Tần Bá Phù mặt xám như tro, hổn hển đáp:
- Bệnh… bệnh lặt vặt thôi!
Hoà thượng nhìn chăm chăm một lúc rồi mỉm cười:
- Xem chừng không phải là lặt vặt, có lẽ do luyện Cự linh huyền công quá
mức mà ra. Chắc ngươi cần Thuần Dương thiết hạp để trị nội thương phải
không?
Tần Bá Phù nhăn nhó:
- Đại sư thật tinh tường! Biết tiền bối bản lĩnh cao cường, tôi tự răn mình
phải tích cực tinh tiến nên luyện xong Hám nhạc công7 lại hăm hở luyện
Vô lượng công, kết quả tẩu hoả nhập ma, bị nội kình phá ngược trở vào.
Trường hợp của tôi đến Ác Hoa Đà Ngô tiên sinh cũng phải bó tay, ông ấy
nói… hự hự… ông ấy nói…
Hoà thượng cười:
- Cái lão quái đản ấy nói, phải tự phế võ công mới thay đổi được tình hình
đúng không?
Tần Bá Phù sửng sốt:
- Tiền bối đoán việc như thần, Ngô tiên sinh quả có nói thế.
Hoà thượng lắc đầu:
- Khí độ hữu hạn mà đi luyện võ công vô lượng, khác nào ôm củi khô đứng
hứng sét, không bắt cháy mới là lạ đó!
Tần Bá Phù nghe vậy tỉnh ngộ, ngơ ngẩn hồi lâu mới nói:
- Đại sư dạy phải, trận đấu này coi như vãn bối đã thua, đoạn giơ tay vỗ vào
ngực mình, định chấn tan khí hải, tự phế võ công. Thình lình một cây gậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.