CÔN LUÂN - Trang 314

như muốn khạc ra tất cả tim gan phèo phổi. Lương Tiêu cũng cuống cà kê,
chẳng có cách gì, đành xòe tay vỗ bồm bộp lên lưng y cho thông luồng khí
huyết.
Chợt hòa thượng bật cười khẩy, thong thả nói:
- Tần Bá Phù, ta đã nhìn lầm người. Không nhận ra ngươi còn biết dùng thủ
đoạn. Trước mặt thì đấu cờ với ta, nhưng sau lưng lại giấu quân yểm trợ.
Tần Bá Phù kinh ngạc, cố sức trấn áp luồng khí huyết nhộn nhạo và ngẩng
đầu lên:
- Đại… đại sư, người nói vậy là… thế nào?
Hòa thượng xòe tay ra cười nhạt:
- Ngươi xem, đây là cái gì?
Trong lòng bàn tay lão có bảy tám mũi gai mập mạp nhọn hoắt, trên thân
gai có dính máu. Tần Bá Phù rất lấy làm lạ, thắc mắc hỏi:
- Đấy là cái gì?
Hòa thượng già trả lời:
- Ta vừa móc từ mồm học trò ta ra đấy. Hừ, gai mọc trong đùi gà, thực sự
đời ít thấy.
Tần Bá Phù sực hiểu, tức giận nhìn Lương Tiêu, hai mắt rực cháy. Lương
Tiêu giật mình, mím môi giật lui. Tần Bá Phù nhoài theo, tát nó một cái nảy
đom đóm. Cái tát chứa đầy nộ khí, tuy đã hết sức kiềm lực nhưng vẫn nặng
vô cùng, Lương Tiêu loạng choạng rồi ngã lăn ra, ộc máu, văng cả hai cái
răng, má trái dày lên như một chiếc bánh bao nở bung, máu tụ bầm tím. Từ
nhỏ được mẹ cưng nựng, yêu chiều như châu ngọc, chưa bị ra tay tàn nhẫn
như thế bao giờ, nó đờ người mất một lúc mới gào lên:
- Lão thối tha, sao ngươi đánh ta? Nói chưa dứt, nước mắt đã tuôn ròng
ròng.
Tần Bá Phù tức giận hỏi, khuôn mặt lạnh lùng:
- Thằng khốn kiếp, lão tử đang đấu với người ta, ai khiến mày đa sự?
Lương Tiêu rống trả:
- Ờ, lão tử đa sự đấy, lão tử đi đây. Cái đồ bệnh hoạn nhà ngươi sống hay
chết cũng chả dính dấp gì tới ta nữa. Đoạn đùng đùng ôm con chó bỏ đi.
Tần Bá Phù tát xong, thấy mặt thằng bé sưng tướng lên, nghĩ mình ra tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.