CÔN LUÂN - Trang 316

gỗ đen chìa ra, gác lên hai cánh tay y. Hai cánh tay bỗng nặng như đeo đá,
không sao cất lên được.
Hoà thượng nói:
- Lần này coi như chưa hề thi cử. Ta không việc gì phải khấu đầu trước
Huyền Thiên Tôn, ngươi cũng không cần phế võ công. Đợi đến ngày ngươi
luyện thành Vô lượng công, chúng ta tái đấu cũng không muộn.
Tần Bá Phù nghe vậy, bất giác hào khí trỗi dậy, y nhướng mày đáp:
- Được, sau này tái đấu.
Hoà thượng thu gậy về cười:
- Năm xưa Huyền Thiên Tôn dùng Cự linh huyền công gây nhiều tội ác,
bản thân ta cũng chưa thoát được đặc tính của Kim cương phục ma, vì vậy
mới dùng Thiên cân kỳ ép hắn tự phế võ công. Không ngờ hắn nhỏ nhen
hẹp hòi, ấm ức nuôi hận suốt bốn mươi năm, đến giờ còn khăng khăng đòi
phân tài cao hạ. Lão liếc mắt nhìn Tần Bá Phù, lại tiếp, nghe nói hắn được
nhà họ Hoa thu lưu, về sống ở Đào hoa u xứ, có lẽ được yên ổn mấy năm
cuối đời, chắc cũng thanh thản nhắm mắt!
Tần Bá Phù nín lặng gật đầu.
Hoà thượng bảo:
- Ngươi khác thầy ngươi, khác hoàn toàn! Ha ha, thiện tai, thiện tai, gần
bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, khuyển phụ sinh hổ tử! Lão cười khanh
khách, thò gậy ra xóc chú tiểu lên vai, lướt đi vùn vụt, hai bóng người nhoà
dần trong màn trăng.
Tần Bá Phù nhìn theo hút, lại bật ho rũ rượi, ho đến thổ huyết nóng bỏng.
Hồi tưởng bộ dạng vùng vằng của Lương Tiêu lúc bỏ đi, y cảm thấy buồn
bực, “Thằng bé này… sao ta lại ra tay nặng thế không biết! Chẳng rõ một
cái tát ấy có khiến nó bị thương không?” Y gượng dậy, run rẩy bước đi,
bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, đứng liêu xiêu không vững, lòng chợt
kinh hoảng, “Hỏng rồi, sao lại bị thương đến mức này?” Y đành ngồi
xuống, xếp bằng vận công.

Hết chương 12

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.