CÔN LUÂN - Trang 325

- Chí sĩ không vì miếng ăn mà nhục đến thân. Tần Bá Phù ta là người
đường hoàng, đâu thể nhai nuốt những thứ nhơ bẩn của ngươi được. Nhóc
con, mày ăn cắp của ai thì đem trả lại hết đi!
Lương Tiêu nhìn y, vẻ mặt hết sức quái gở, hồi lâu sau nó chợt cười nhạt:
- Ngươi tài nhỉ? Nhờ ai lôi ngươi đến đây để ngươi khỏi vạ vật dưới đất?
Được, ngươi chê là đồ nhơ bẩn, vậy ta phải ép ngươi ăn cho ngươi nhục
nhã luôn thể.
Nó ỷ Tần Bá Phù bị thương chưa khỏi, xé luôn một cái đùi gà tống vào
mồm y. Nào ngờ chưa đưa đến nơi bỗng thấy xương sống căng ra, vụt một
cái đầu nặng chân nhẹ, người bị xách chổng ngược lên. Nó định thần nhìn,
tái mặt, sợ hãi nghĩ bụng, “Chết cha, lão này giả ốm lừa mình!” Tần Bá Phù
tức giận cực điểm, ném mạnh nó xuống đất.
Lương Tiêu đau điếng. Tần Bá Phù nhướng mày dữ tợn:
- Mất mặt chưa?
Lương Tiêu giãy giụa la:
- Bắt nạt người ta!
Tần Bá Phù nghĩ, lúc mình hôn mê thằng bé đã kéo về đây, chắc nó cũng
nhìn thấy hết bộ dạng nực cười của mình, chưa chừng còn bị nó đá cho mấy
phát, đấm cho mấy đấm, mất sạch mọi uy nghi. Y càng nghĩ càng giận,
hùng hổ mắng:
- Bắt nạt ư? Chỉ vì mày là dạng miệng còn hơi sữa, nếu không lão tử đã
đánh tuốt xác mày ra rồi! Nói xong lửa giận lại bốc phừng phừng, y lật tay
xách bổng Lương Tiêu lên, quật đen đét vào mông nó. Ai ngờ đánh được
một lúc lâu vẫn chẳng thấy nó hó hé gì cả, y rất lấy làm lạ bèn đặt nó xuống
hỏi:
- Thằng khốn, sao mày không khóc?
Lương Tiêu căm uất nhìn y, nghiến răng bảo:
- Ngươi muốn lão tử khóc, lão tử càng không khóc!
Tần Bá Phù ngẩn người. Lương Tiêu lại gằn giọng:
- Ta còn nhớ rất rõ, ngươi quất ta cả thảy là năm mươi bảy cái, bây giờ ta
đánh không lại ngươi, đợi khi nào ta luyện xong võ công, cũng sẽ dằn
ngươi lên đùi, quất trả cho đủ số!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.