CÔN LUÂN - Trang 355

Ai nấy sửng sốt, họ Tần tím mặt, ấn mạnh tay phải, năm dấu ngón tay lập
tức lõm xuống mặt bàn gỗ đàn. Hoa Thanh Uyên thấy không ổn, cười chen
vào:
- Lương Tiêu, chắc cậu không biết, danh tiếng Bệnh Thiên vương Tần Bá
Phù trên giang hồ có thể nói là sấm động bên tai.
Lương Tiêu vẫn lắc đầu:
- Võ công lão ấy dở tệ!
Tần Bá Phù đổi sắc mặt mấy lần, chợt phá lên cười ha hả:
- Rồi rồi, mày nói xem, võ công lão phu dở tệ ở chỗ nào?
- Ngươi thua hoà thượng kia.
Tần Bá Phù ngẩn người:
- Điều đó không đủ làm bằng, vị tiền bối ấy là nhân vật đỉnh cao trong võ
lâm, ta đấu không lại cũng chẳng có gì là lạ.
- Rồi, coi như đỉnh cao, vậy ngươi thắng được Tiêu Thiên Tuyệt không?
Tần Bá Phù thần người, nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu đáp:
- E rằng không.
Lương Tiêu đập tay nói vẻ hờn oán:
- Đấy, thứ võ công không địch được Tiêu Thiên Tuyệt, ta không học.
Tần Bá Phù dẹp sự tự ái để nhắc đến chuyện nạp đồ đệ, nào ngờ bị cự
tuyệt, thực mất mặt vô cùng, không nhịn được, y tóm chặt lấy hai cánh tay
Lương Tiêu, tức tối hỏi:
- Khoan nào, Tiêu Thiên Tuyệt là đại cao thủ cái thế võ lâm, muốn thắng
được đâu có dễ? Vì cớ gì mà mày nhất định phải thắng lão ta?
Lương Tiêu một mực lắc đầu, tuy không nói nhưng mắt đỏ hoe, Tần Bá
Phù thấy vậy, ngỡ ngàng nới lỏng tay. Lương Tiêu vùng dậy, cắm đầu cắm
cổ chạy ra khỏi thuỷ tạ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều ngạc
nhiên.
Lương Tiêu chạy ào đi, được một đoạn, tay ôm đầu rúc vào góc tường khóc
rưng rức. Khóc mãi lòng mới nhẹ nhõm được một chút, nhưng hễ nhớ lại
lời Tần Bá Phù, nó đều không kìm nổi nước mắt, tự nhủ, “Tiêu Thiên Tuyệt
lợi hại như vậy, võ công của ta thì không thắng nổi ai, lẽ nào đời này kiếp
này không trả được thù, không cứu được mẹ ư? Nếu thế thì ta sống cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.