CÔN LUÂN - Trang 356

còn ý nghĩa gì đâu?” Lương Tiêu tuyệt vọng, nhìn hòn giả sơn lồi lõm chất
ngất, nghĩ thầm, “Đã hết cách, thôi thì húc đầu vào đây mà chết vậy.”
Nó đứng dậy, đang định đâm đầu vào vách đá thì chợt nghe thấy tiếng chó
sủa, rồi có người reo lên:
- Tiêu ca ca, anh ở đây à!
Lương Tiêu ngoảnh ra, thấy Bạch Si nhi hớn hở chạy lại, Hiểu Sương thì
đứng cười chúm chím ở đằng sau. Lương Tiêu vội quay ngoắt đi, tự nhủ,
“Tuyệt đối không để con ranh trông thấy ta khóc.”
Nó lau khô nước mắt rồi hắng giọng:
- Mày đến đây làm gì?
Hoa Hiểu Sương đáp:
- Mọi người đang tìm anh, cũng may Bạch Si nhi rất khôn, thoáng một cái
đã dò thấy anh rồi, cô bé cười dịu dàng, nhìn Lương Tiêu chăm chú. Tiêu
ca ca, mắt anh đỏ đấy, khóc phải không?
Bị cô bé nhận ra, Lương Tiêu ngượng quá hoá giận, lườm cô quát:
- Bậy bạ, lão tử đâu có khóc, rồi hậm hực bỏ đi. Lúc nó bước ngang qua,
Hiểu Sương bỗng níu lấy nó, Lương Tiêu liền xô một phát khiến cô bé
loạng choạng. Nó đi một lúc cảm thấy mình hơi nặng tay, nghĩ cũng bất
nhẫn, bèn liếc trộm lại, thấy Hiểu Sương đứng tựa lưng vào tường, mặt mày
xanh tái.
Lương Tiêu cầm lòng không đậu, quay hẳn lại càu nhàu:
- Đi đi chứ? Đứng đó làm gì?
Hoa Hiểu Sương bặm miệng, đôi mày nhỏ cau cau, vẻ như nén đau. Lương
Tiêu hừ mũi, bĩu môi hỏi:
- Đẩy có một cái là giận rồi hử? Đồ nhỏ nhen! Nó đi tiếp, được mấy bước
chợt nghe sau lưng có tiếng động khẽ vội ngoái nhìn, cô bé hai mắt nhắm
nghiền, ngã dụi xuống đất.
Lương Tiêu kinh hãi thò tay ra xem, thấy hơi thở rất yếu, nó toát mồ hôi,
“Con bé này chắc chưa quen dãi dầu, bị ta đánh một cái mà đã chết rồi ư?”
Tim đập thình thịch, nó định bỏ chạy, nhưng hai chân như dính keo, chỉ di
chuyển một bước rồi không động đậy được nữa. Nó nghĩ, “Con nhỏ đối xử
với ta không tệ, còn gọi ta là ‘ca ca’, ta nỡ nào để mặc nó chết? Nhưng nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.