CÔN LUÂN - Trang 393

chỉ lát sau thằng bé đã tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nó tỏ vẻ rất
hứng thú với con thú gỗ, ôm lấy chúng hỏi han đủ điều, Hoa Thanh Uyên
đều giải đáp cặn kẽ. Lương Tiêu mau chóng học được cách điều khiển, nó
cưỡi con thú gỗ ngó nghiêng khắp nơi, hết sức đắc ý.
Bốn người cưỡi Mộc ngưu Lưu mã theo đường núi mấp mô đi sâu vào bên
trong. Được một thôi đường, lối đi trở nên gập ghềnh hiểm trở, trồi sụt theo
thế núi, lúc thì mém vách cao chất ngất, lúc thì chớm vực sâu thăm thẳm,
lúc len qua rừng rậm, lúc xuyên trong lòng thung, nhưng con thú gỗ đi vừa
nhanh vừa vững, Lương Tiêu tấm tắc khen lạ.
Xuyên qua một sơn cốc, trước mặt họ thấp thoáng vươn lên hai ngọn núi
hùng vĩ, kẹp hai bên dòng sông uốn lượn nhịp nhàng, đối mặt nhau qua đôi
bờ nam bắc. Hiểu Sương hỏi Lương Tiêu:
- Tiêu ca ca, anh thấy hai ngọn núi đó giống cái gì nào?
- Giống cái ngón tay, Lương Tiêu đáp.
Hoa Mộ Dung giễu:
- Hừ, người đời đều có mười ngón tay, mỗi ngươi có hai ngón tay hả?
Lương Tiêu ấm ức cãi:
- Thì tám ngón kia người ta gập lại, không được ư? Ờ, theo cô là không
giống ngón tay, vậy chứ giống cái gì?
Hoa Mộ Dung cười khẩy:
- Đồ đầu đất, toàn ăn bốc nên đương nhiên chỉ nghĩ được đến ngón tay!
Lương Tiêu ngoẹo đầu nhìn kỹ, ngập ngừng nói:
- Phải chăng… giống đôi đũa?
Hoa Mộ Dung cười:
- Vậy mới đúng đó. Hai ngọn núi này gọi là Thạch Trứ phong.
Lương Tiêu ngạc nhiên hỏi:
- Đã giống đôi đũa thì phải gọi là Thạch Khoái, sao lại gọi là Thạch
“Trư”2?
Hoa Mộ Dung liếc sang Lương Tiêu, mắt đầy nét khinh bỉ. Lương Tiêu
hiểu là nhất định mình lại nói sai gì nữa đây, nhưng không biết sai ở chỗ
nào, lòng buồn bực vô cùng. Hoa Hiểu Sương cười chen vào:
- Tiêu ca ca, chữ “Trứ” không phải là “Trư” trong trâu bò lợn gà đâu, mà là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.