CÔN LUÂN - Trang 394

cách gọi khác của “Khoái” đó.
Nói đoạn cô bé dừng Mộc ngưu Lưu mã, bảo Lương Tiêu xòe bàn ra rồi
viết lên đó từng nét của chữ “Trứ”. Lương Tiêu sinh lòng ghen tị, “Tại sao
cái gì nó cũng biết, còn ta thì mù tịt cả?”
Hiểu Sương viết xong ngoảnh đầu đi, dõi mắt nhìn hai ngọn núi, dịu dàng
nói:
- Có điều, cái tên Thạch Trứ phong tầm thường quá, nghe thật vô vị.
Lương Tiêu thầm reo vừa hợp ý ta, rồi liếc mắt nhìn Hoa Mộ Dung, cao
giọng bảo:
- Đúng đó, nên gọi là Nhị Chỉ phong mới phải.
Hiểu Sương lắc đầu:
- Nhị Chỉ phong cũng không hay. Em nghĩ, gọi là Phu Phụ phong mới sát.
Ngọn to cao ở mé nam là cha, ngọn thấp nhỏ hơn ở mé bắc là mẹ, kề vai
đứng bên nhau, vĩnh viễn không chia cách.
Hoa Thanh Uyên giật mình, đăm đăm nhìn Hiểu Sương, mắt in rõ nét bàng
hoàng.
Hoa Mộ Dung cười:
- Con bé ngốc nghếch, con lại nổi tính ngây dại rồi đấy ư? Gọi là Phu Phụ
phong không ổn tí nào, con biết tại sao không?
Hiểu Sương ngơ ngác lắc đầu. Hoa Mộ Dung giải thích:
- Con xem, giữa hai ngọn núi có dòng suối chảy qua, vì dòng suối đó mà
hai ngọn núi lúc nào cũng buồn rầu nhìn nhau, mãi mãi không nhích lại gần
nhau được. Lẽ nào con muốn cha mẹ phải nhìn nhau như thế, cả đời không
qua lại được với nhau ư?
Hiểu Sương đỏ bừng mặt, lén nhìn sang cha. Lúc ấy Hoa Thanh Uyên đang
trân trân ngắm hai ngọn núi xanh, mặt mày trắng nhợt.
Hoa Mộ Dung lại nói:
- Nếu muốn ví với người thì đặt tên là Oán Lữ phong, nghe thích hợp hơn.
Từ xưa tới nay đã bao nhiêu cặp tình nhân hữu duyên vô phận, yêu nhau
mà không lấy được nhau. Có bài thơ cổ viết thế này:
Xa xa chòm ngưu tinh, xinh xinh chòm chức nữ.
Thon thon múa đôi tay, dặt dìu trên khung cửi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.