CÔN LUÂN - Trang 392

- Tất cả vẫn ổn, đoạn ngắm kỹ Hoa Thanh Uyên, ông ta nhận xét, thiếu chủ
dường như khí sắc kém tươi?
Hoa Thanh Uyên đáp:
- Mấy hôm trước bị cảm xoàng, bây giờ không hề hấn gì nữa rồi.
Y chuyển dây cương cho đám nông phu:
- Chúng ta vào núi thôi.
Dương Lộ gật đầu cất tiếng gọi ai đó. Một nông dân liền tung một con bồ
câu ra, nó xoải cánh bay xạp xạp vào trong núi.
Lương Tiêu giật áo Hiểu Sương hỏi nhỏ:
- Họ làm gì vậy?
- Báo tin cho bà nội đấy, Hiểu Sương trả lời.
Lương Tiêu ồ lên, chợt trông thấy có hai nông phu đi ra từ khu nhà tranh
vách đất, dắt theo mấy con thú lạ màu vàng nghênh ngang, từa tựa trâu, lại
nhang nhác ngựa, bước lộp cà lộp cộp. Lương Tiêu biến sắc, xoẹt một cái
núp ra sau lưng Hiểu Sương, run run hỏi:
- Quái vật gì đấy?
Mọi người cười ồ, Hoa Mộ Dung chống nạnh phì một cái:
- Thằng nhóc này, ngươi mà cũng có lúc biết sợ hả?
Hoa Thanh Uyên nén cười hỏi:
- Tiêu nhi, con đã nghe chuyện Gia Cát Khổng Minh chưa?
Lương Tiêu ló đầu ra nhìn trộm con thú, gật đầu đáp:
- Tôi có nghe cha kể rồi.
Hoa Thanh Uyên nói:
- Đây chính là Mộc ngưu và Lưu mã1 mà Gia Cát Khổng Minh chế tạo để
tải lương qua Thục đạo đó, dùng đi đường núi tiện lắm.
Lương Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Có Mộc ngưu Lưu mã thật hay sao?
Hoa Thanh Uyên gật đầu:
- Núi non phía trước rất hiểm trở, chúng ta dùng nó để cưỡi và chở hàng thì
thuận tiện vô cùng.
Lương Tiêu mạnh dạn thò tay ra sờ, thấy cứng trơ trơ, quả đúng là con thú
bằng gỗ phết sơn vàng, nó đỏ mặt ngượng nghịu. Nhưng tính còn trẻ con,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.