CÔN LUÂN - Trang 404

- Tôi hiểu rồi, ông ấy cũng như Gia Cát Lượng, đều thông minh tuyệt đỉnh!
Hoa Thanh Uyên cười:
- Đúng vậy!
Trong lúc họ nói chuyện, Thiên Lý thuyền đã đi luồn qua giữa hai ngọn
Oán Lữ, từ từ tiến vào sâu trong dãy núi. Lòng sông dốc dần lên phía trên,
luồng chảy cũng xiết hơn. Được một lúc, chợt có tiếng nước đổ ầm ầm,
thuyền ngoặt qua một khúc quanh, đằng trước hiện ra sáu ngọn thác lóng
lánh trắng xóa, hệt như sáu tấm rèm pha lê buông trên vách đá. Bọt cuồn
cuộn dưới chân thác gầm gừ như sấm nổ, đến những phiến đá cũng không
cự nổi, bị nước đẩy văng đi xa. Nhưng luồng chảy càng xiết thì sáu bơi
chèo sắt càng khua nhanh hơn, đưa Thiên Lý thuyền tiến ngược lên trong
dòng sông cuồn cuộn.
Qua khỏi thác nước, Thiên Lý thuyền tiến vào một khe núi. Hai bên là vách
đá sừng sững, hơi ăn lõm vào phía trong, hình dáng như lòng vỏ sò. Càng
đi vào sâu khe núi càng hẹp. Vách đá này có màu rất lạ, trơn nhẵn và loáng
ánh ngọc trai, vừa khéo một tia nắng chiều xiên chéo vào đây, hắt lên vách
đá rồi phản chiếu trở lại, khiến trong khe bỗng bừng lên một thứ bụi sáng
vàng óng, khiến người ta hoa cả mắt.
Mọi người đi trong khe vỏ sò màu chừng nửa canh giờ, Lương Tiêu bắt đầu
sốt ruột, bèn hỏi:
- Hoa đại thúc, còn bao xa nữa ạ?
Hoa Thanh Uyên chưa kịp trả lời, hốt thấy Thiên Lý thuyền đã bơi ra khỏi
miệng khe. Phía trước mở ra bao la thoáng đãng, nước sông chảy dồn về
một cái hồ, bên hồ là núi non xanh ngắt sừng sững, mây mù vờn quanh,
mấy chục con hạc trắng kêu lên lảnh lót, thong thả bay vòng vòng trong
nắng chiều. Diệp Chiêu ghìm sừng rồng, cất giọng sang sảng ngâm:
Nước nối trời tây hoa trong sương
Mây bay hạc lượn tựa tiên phương
Núi chiều như rượu say lòng khách
Khà,
Hát tràn lồng lộng buổi chiều buông.
Tiếng ca phóng khoáng rành rọt vang vọng hồi lâu trong núi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.