CÔN LUÂN - Trang 415

Hiểu Sương càng kể càng hứng khởi, hai lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện
trên đôi má. Cô bé cúi đầu tính toán thêm một chốc nữa, đoạn nhoẻn cười:
- Ổn rồi, Tiêu ca ca, em tính ra rồi!
Cô nhảy lên, kéo Lương Tiêu theo, sang trái bảy bước, sang phải tám bước,
đi vòng qua mười pho tượng thì dừng lại, tiếp tục cúi nhìn và tính toán một
lúc rồi nói:
- Chỗ này là Huyền Dịch cảnh, là trận trong trận, lấy Phục Hi làm mấu
chốt, một nơi rất quan trọng đây. Tiêu ca ca, anh phải nắm chặt lấy em nhé!
Lương Tiêu đã biết hơn thiệt, nghe vậy bèn bám cứng lấy bàn tay bé nhỏ
của Hiểu Sương. Hai đứa sóng vai đi vòng qua một cây thông già ba người
ôm mới xuể, vừa bước được mấy bước thì bỗng nhiên một trận gió nhẹ hiu
hiu lùa tới, Hiểu Sương thảng thốt kêu:
- Không ổn rồi, đây là mắt Tốn4, em tính sai rồi.
Cô bé kéo Lương Tiêu nhảy sang trái ba bước, chợt thấy tượng Chu Văn
Vương và tượng Khổng Tử đang xáp lại gần nhau, cô giậm chân, nói giọng
như khóc:
- Hỏng rồi, hoàn toàn biến đổi rồi.
Thì ra trong lúc các tượng đá di chuyển liên tục thì hai đứa đã bước nhầm
một bước, trận hình thay đổi, phải căn cứ vào vị trí hiện tại mà suy luận lại
trận pháp, bằng không ắt càng lúc lún càng sâu.
Vầng thái dương sắp lặn, trời bắt đầu nhá nhem, Hiểu Sương bưng mặt
khóc òa lên:
- Tại em, tại em cả. Nếu em không kém cỏi thì làm gì đến nỗi bị hãm ở đây.
Lương Tiêu vội an ủi:
- Đừng lo. Hoa đại thúc nhất định sẽ đến tìm chúng ta.
Nó vừa nói vừa buồn phiền nghĩ bụng, phải trách ta mới đúng. Nếu ta
không chạy lung tung thì việc gì em phải theo vào đây.
Được Lương Tiêu hết lời khuyên nhủ, một lúc sau Hiểu Sương gạt nước
mắt, lắc đầu phàn nàn:
- Thạch trận này chu vi đến mấy chục dặm, biến hóa quái dị, thật chẳng biết
bây giờ bọn mình đang bị hãm ở chỗ nào. Kể cả bà nội, nếu không rõ nơi
em đứng bà cũng không dám chạy bừa vào trận đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.