CÔN LUÂN - Trang 425

Hoa Thanh Uyên không ngăn cản kịp, còn đang bàng hoàng sửng sốt thì
nghe có tiếng quát đanh gọn, một bóng người từ tầng trên lướt xuống như
bay, vung tay nắm lấy Lương Tiêu ném bịch xuống đất. Thằng bé ngã nhào,
mắt nổ đom đóm, nó dụi mắt, nhận ra một ông lão áo vàng, tóc bạc má hóp
đang nhìn mình vẻ giận dữ. Lương Tiêu tức giận bò dậy, vung quyền thoi
vào ngực lão ta. Hoa Thanh Uyên giơ tay giữ nắm đấm của nó, lễ phép nói
với người kia:
- Minh lão, đều tại Thanh Uyên cả. Xin ông chớ trách nó.
Ông già áo vàng hừ mũi, không thèm liếc y lấy một cái, vẫn nhìn Lương
Tiêu:
- Ngươi là ai? Sao dám khuấy tung Hồn Thiên nghi của lão phu lên? Nếu
không chỉnh lại được thì đừng hòng đi xuống!
Lưng Lương Tiêu vẫn còn ê ẩm, nó cáu kỉnh bảo:
- Ta cứ không chỉnh lại đấy!
Ông già thò tay chộp Lương Tiêu lại gần, hai mắt lóe sáng. Lương Tiêu
chưa kịp giãy giụa thì đã bị xách bổng lên. Ông già nói:
- Nếu ngươi không nghe, lão phu sẽ ném ngươi xuống.
Linh Đài cao chừng chục trượng, cộng thêm kình lực của ông già, dẫu
Lương Tiêu có mười cái mạng thì cũng chết ngay tại chỗ. Nhưng thằng bé
bẩm tính bướng bỉnh, khăng khăng thà chết không thua, nó thét:
- Ta cứ không chỉnh, ngươi không ném được ta xuống thì là đồ hèn!
Biết ông già đã nói là làm, Hoa Thanh Uyên vội nằn nì:
- Minh lão, đứa bé này nghịch ngợm, ông đừng chấp nó. Hồn Thiên nghi cứ
để Thanh Uyên lo cho.
Lương Tiêu gào lên:
- Hoa đại thúc, chú việc gì phải hạ mình với lão già này?
Hoa Thanh Uyên dở khóc dở cười, nhưng vẫn nín thở tập trung tinh thần,
giữ nguyên tư thế nghiêm trang cung kính, nhủ thầm, “Con à, cũng vì con
cả thôi.”
Ông già liếc xéo Hoa Thanh Uyên, cười nhạt bảo:
- Ngươi càng ngày càng tồi tệ, dám dẫn người ngoài vào quấy phá Linh
Đài. Hừ, nếu ngươi mà làm cung chủ thì e rằng Thiên Cơ cung sẽ bị hủy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.