CÔN LUÂN - Trang 506

động phiêu dật, như ta thấy vừa rồi thủ pháp của ngươi chuyên về phiêu dật
linh động, đúng là ngươi đã được Tiêu Ngọc Linh chân truyền!"
Khuôn mặt nhỏ của Lương Tiêu trắng bệt, cắn môi: "Hay lắm, bà biết nhiều
điều nhỉ?" Hoa Vô Xuy cười: "Không sai, ta biết nhiều điều." Lương Tiêu
lớn tiếng: "Bà cũng giống như mấy lão đầu tử không cho ta đi, đúng vậy
không?" Hoa Vô Xuy cười: "Nói vậy cuối cùng là ngươi đã thừa nhận?"
Lương Tiêu tuy trăm lần không muốn thừa nhận Tiêu Thiên Tuyệt là sư
công nhưng đã bị mọi người nhìn thấy cả, vả lại cũng chẳng còn cách nào
khác đành chu mỏ nói: "Thừa nhận thì thừa nhận." Hoa Vô Xuy cười nhẹ:
"Kì thật ta không hoàn toàn biết chắc." Lương Tiêu ngẩn ra, lại nghe Hoa
Vô Xuy nói: "Tam đại đệ tử của Tiêu Thiên Tuyệt tên tuổi vang dội thiên
hạ không ai không biết, ta thật đã cùng Tiêu Thiên Tuyệt giao thủ, nhưng
sở trường của ba đại đệ tử của y là ta tự nghĩ ra, nói Tiêu Ngọc Linh chuyên
về linh động phiêu dật chẳng qua là do ta đã thấy công phu của ngươi nên
mới nói như vậy!" Bà ta vừa nói đuôi mắt vừa lộ vẻ cười cười, Lương Tiêu
không nhịn nỗi phải thất thanh la lên: "Bà...bà là kẻ lường gạt."
Hoa Vô Xuy cười: "Đúng vậy, chỉ nên trách ngươi quá ngu ngốc nên bị ta
lừa." Rồi bà tiếp lời: "Ngươi muốn học Thái Ất Phân Quang Kiếm sao ?"
Lương Tiêu buột miệng nói: "Đúng vậy." Hoa Vô Xuy cười: "Ta có thể dạy
ngươi" Lương Tiêu cả mừng: "Hay quá, đa tạ." Hoa Vô Xuy khẽ lắc đầu,
thở dài: "Bất quá..." Lương Tiêu trong lòng trầm xuống, hấp tấp hỏi: "Bất
quá thế nào?" Hoa Vô Xuy thản nhiên nói: "Bất quá ngươi quá ngu dốt, dù
có cố gắng cả đời cũng luyện không thành!" Lương Tiêu như bị sét đánh,
kêu lên: Bà...bà nói gì...ai quá ngu dốt, ta ... ta ..." Nó từ nhỏ đã hay gây
chuyện thị phi nên kiểu thóa mạ nào cũng đã bị chửi qua, nhưng chưa từng
có ai nói nó “quá ngu dốt”, mà người nói nó thông minh thì lại nhiều. Câu
này của Hoa Vô Xuy, quả thực nó nằm mơ cũng không nghĩ tới. Hoa Thanh
Uyên thấy vậy toan nói nhưng Hoa Vô Xuy đã xua tay, ông hơi biến sắc
nhưng đành ngồi im.
Lương Tiêu trầm mặc hồi lâu rồi bất ngờ nói lớn: "Ta không ngu, chỉ cần bà
dạy ta nhất định sẽ học được, chỉ cần bà hỏi một câu, ta nhất định sẽ trả lời
được." Hoa Vô Xuy cười: "Tốt lắm, vậy để ta hỏi ngươi. Ừm, trước Tê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.