CÔN LUÂN - Trang 538

- Uống chẳng ngon chút nào, chẳng khác gì nước đái ngựa.
Ngô Thường Thanh mắt nhỏ trợn trừng, gầm lên như sấm:
- Thối lắm, thối lắm, miệng ngươi chỉ phù hợp với phân trâu, nước đái
ngựa thôi.
Nói xong liền vung tay đoạt lại chén trà của Lương Tiêu, đổ lại vào trong
bình. Lương Tiêu nổi giận, định đứng dậy, nhưng nhìn Hiểu Sương lại đành
nhẫn nại ngồi đó, cười lớn nói:
- Ngô tiên sinh, tôi không thường uống trà, hiện tại muốn biết lại tư vị của
nó, có thể cho tôi uống một hớp nữa không ?
Ngô Thường Thanh liếc y một cái, cười nhạt nói:
- Muốn uống ư ? Hừ, bằng vào câu ngươi nói lúc nãy, lão phu một hớp
cũng không cho ngươi uống.
Một tay liền bưng miệng bình trà, đề phòng Lương Tiêu trộm uống.
Lương Tiêu đầy ngực tức giận, nhưng chỉ biết tức giận chứ không dám nói
gì, Hoa Hiểu Sương che miệng cười một trận, lấy một chén đưa cho y, mỉm
cười nói:
- Tiêu ca ca, uống của muội cũng được.
Lương Tiêu tiếp lấy, chầm chậm uống hai hớp, cảm thấy thanh khiết ngon
miệng, sự tức giận trong lòng bỗng tan biến mất như làn khói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.