CÔN LUÂN - Trang 551

- Thu lão đệ một đời tắm mưa gội gió, cô độc khổ muộn nhưng cốt cách
mười phần thanh cao, tuy giờ đã mất nhưng tinh thần như sao sáng vẫn như
còn mãi trên trời, soi sáng tục nhân chúng ta.
Nói xong quì xuống hướng lên trời, bái một bái. BọnĐồng Chú sắc mặt đều
lộ vẻ bi thương, lần lượt quì lạy, chốc lát mọi người đều quì xuống một
lượt.
Hoa Vô Xuy không nghĩ rằng Minh Quy lại khơi lại cố sự quan trọng này,
cảm thấy ngoài ý muốn của mình, bất giác nhíu mày. Minh Quy đứng dậy
lại nói:
- Cung chủ, Thu lão đệ lúc chết rất không minh bạch, không biết bao nhiêu
năm rồi, đã có kết quả gì chưa ?
Hoa Vô Xuy lắc đầu đáp:
- Ngày đó chẳng phải đã nói rõ rồi sao, Thu Sơn uống thuốc độc tự tận, còn
có kết quả gì nữa ?
Minh Quy nói:
- Nhưng vì sao đệ ấy lại tự tận ? Cung chủ liệu có biết không ?
Hoa Vô Xuy bất giác sầm mặt, hừ một tiếng cao giọng đáp:
- Làm sao ta biết được ?
Lời nói vừa dứt, Tả Nguyên, Đồng Chú, Tu Cốc ba người nhìn Hoa Vô
Xuy đều có vẻ bi phẫn.
Hoa Vô Xuy trong lòng biết không ổn, nhưng không ổn chỗ nào thì không
thể nói ra, chỉ có thể đè nén nộ khí, từ từ nói:
- Hôm nay là Khai Thiên Đại Điển, việc này sẽ nói sau, mời Minh lão ca
tạm lui xuống.
Minh Quy cười một tiếng, nói:
- Nói hay lắm, nói hay lắm.
Rồi chuyển thân ngồi xuống, lục hạc thấy ông ta ngồi thì cũng bắt đầu tuần
tự ngồi xuống.
Hoa Vô Xuy chống xuống tay vịn, đứng dậy nói:
- Hôm nay các vị từ trời nam đất bắc đến đây, quả đã gắng sức, hiếm có
hơn là Bá Phù lại quay về, sáu năm qua rồi, “Thiên Cơ Thất Hạc” mới tập
trung cả về một chỗ, bình thường khó được …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.