CÔN LUÂN - Trang 752

chỗ cũ, trong đó có đạo lý tự nhiên nói trên,, vì vậy mới gọi là: “Tịch hề
liêu hề”.
Nhất thời, chỉ thấy Cửu Như dùng “Đại Kim Cương thần lực” đẩy quả
chuông đồng, Sở Tiên Lưu thì lấy “Tịch hề liêu hề” ứng phó, quả chuông
khổng lồ nặng nghìn cân cứ oong oong bay qua bay lại giữa hai người,
không cách nào hạ xuống đất. Cửu Như tay dùng kình lực, miệng vẫn
không ngừng, cười nói:
- Sở Tiên Lưu, sao ngươi không dùng kiếm, nếu dùng kiếm may ra có thể
khiến hòa thượng di chuyển đôi chút.
Sở Tiên Lưu cười nhạt:
- Trong thiên hạ đáng để ta dùng kiếm ra lác đác chỉ có vài người, hừ, lão
hoà thượng ông còn chưa xứng.
Lương Tiêu nghe đến đây, không chịu nổi nói xen vào:
- Lời nói này thật cuồng loạn!
Cửu Như gật gù, cười khà khà nói:
- Tiểu tử ngươi còn có điều chưa biết, cái này chẳng liên quan gì đến ngông
cuồng cả. Lão ta dùng kiếm chẳng khác nào Bá Nha gẩy đàn, nếu chẳng
gặp người tri âm thì không dễ dàng dùng ra. Có điều có thể đem “Phân
Hương kiếm thuật” luyện đến trình độ này, Sở Tiên Lưu lão cũng được gọi
là có thể tính là trước sau chưa từng có.
Sở Tiên Lưu cười nhạt nói:
- Lão hoà thượng, lời nói này của ông thật chẳng dễ nghe!
Cửu Như cười nói:
- Ngươi không phục không được, nghĩ xem bản lĩnh cả đời của ngươi còn
có truyền nhân ư?
Sở Tiên Lưu thần sắc chợt ảm đạm, nghẹn lời không nói nữa. Hai người
miệng thì nói chuyện mà tay vẫn ra đòn, chỉ thấy quả chuông đó càng quay
càng nhanh, mang theo kình phong vô hạn ép cho Lương, Liễu hai người
phải lùi dần từng bước, miếu thổ điạ cũng không chịu nổi gió lốc mãnh liệt
như vậy, tường cột kêu lên răng rắc, lắc lư như muốn đổ ụp xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.