CON MÈO TRỜI - Trang 49

Sáng hôm sau khi nghe tin bức tranh đã hoàn tất, vị sư trụ trì đến nhà

chàng họa sĩ để xem tranh. Sau những lời chào hỏi nhau, chàng họa sĩ đưa
ông đến xem tranh. Nhà sư đứng nhìn rất lâu.

“Bức tranh thật rạng rỡ làm sao,” ông khẽ khàng nói.

Rồi nét mặt ông bỗng sa sầm.

“Nhưng con vật cuối cùng mà anh vẽ là con gì đây?” ông hỏi.

“Đó là con mèo,” chàng họa sĩ trả lời, trái tim chàng nặng trĩu vì tuyệt

vọng.

“Anh không biết loài mèo đã bất kính với Đức Phật, và không dược ngài

ban phúc lành và không được phép vào cõi Niết bàn sao?” vị sư nghiêm
khắc hỏi.

“Thưa thầy, tôi biết,” chàng họa sĩ đáp.

“Mỗi người phải gánh chịu hậu quả do hành vi của mình gây ra,” nhà sư

nói. “Con mèo phải chịu khổ vì sự cố chấp của nó, và anh cũng vậy vì sự cố
chấp của bản thân. Vì không thể xóa bỏ bức tranh đã vẽ, ta sẽ đem tranh đi
và ngày mai sẽ chính thức thiêu hủy nó. Tranh của một họa sĩ khác sẽ đuợc
treo trong chùa.”

Suốt ngày hôm đó bà giúp việc khóc trong bếp, vì suy cho cùng vì mang

con mèo nhỏ về nhà mà bà đã làm hại cậu chủ của mình.

Suốt cả ngày hôm đó chàng họa sĩ ngồi trong căn phòng cạnh những bụi

tú cầu và nghĩ ngợi. Bức tranh của chàng đã bị lấy đi, cùng với một phần
cuộc đời của chàng gắn liền với nó. Ngày mai các nhà sư sẽ nghiêm khắc
thiêu hủy bức tranh trong sân chùa. Từ nay sẽ càng ít người tìm tới nhà
chàng mua tranh. Sự nghiệp của chàng đã tiêu tan, và mọi hy vọng của
chàng cũng đã tan thành mây khói. Nhưng chàng không hối tiếc việc mình
đã làm. Vì trong rất nhiều ngày qua chàng đã sống trong sự suy niệm về
tình thương và những tấm gương hy sinh, vì thế chàng không cảm thấy quá
đau khổ khi phải chịu khổ để May được hưởng khoảnh khắc vui sướng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.