CON MÈO TRỜI - Trang 50

Suốt đêm chàng họa sĩ ngồi trong bóng tối, mắt mở thao láo với bao nỗi

suy tư. Bà lão giúp việc không dám quấy rầy. Chàng thấy tia sáng yếu ớt len
qua mành cửa và nghe tiếng gió ban mai lùa qua bụi tú cầu. Một giờ sau,
chàng nghe tiếng chân rầm rập chạy về phía nhà mình. Các vị sư chùa vây
quanh chàng, sư trụ trì giật ống tay áo chàng.

Họ luôn miệng giục chàng: “Tới mau! Tới mau! Tới đi anh! Thật là phép

lạ! Ôi, lòng bao dung của Đức Phật! Ôi, lòng từ bi của Đấng Thế Tôn!”

Sửng sốt đến nghẹt thở, chàng họa sĩ theo chân họ chạy một mạch đến

chùa mà chẳng để ý cảnh vật hai bên đường. Bên tai chàng vang lên những
giọng nói đầy vui mừng, chàng thoáng nhìn thấy bà lão giúp việc của mình
với chiếc khăn quàng lệch sang một bên, và một đám đông hàng xóm đang
há hốc miệng. Tất cả mọi người cùng ùa vào chánh điện. Ở đó bức tranh
của chàng họa sĩ đã được treo lên, cùng với nhang đèn nghi ngút bày ra ở
phía trước. Tranh vẫn y nguyên như trong trí nhớ của chàng, nhưng mà
không!

Chàng họa sĩ quỳ sụp xuống, kêu lớn: “Ôi, Đức Từ Bi!” Vì chỗ chàng vẽ

con mèo giờ đây chỉ còn lại nền lụa trắng, tựa hồ như chưa từng có vết mực
nào chạm tới; và Đức Phật – Đức Phật mà chàng đã vẽ đang nằm với hai
bàn tay khép lại đặt trên ngực - giờ đã duỗi một cánh tay ra ban phước. Bên
dưới bàn tay thánh thiện của ngài là con mèo trắng bé bỏng khép nép quỳ,
cái đầu trắng xinh xắn cúi xuống với vẻ cung kính, an lạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.