CON MÈO TRỜI - Trang 5

Ngày xửa ngày xưa, ở nước Nhật xa xôi, trong một căn nhà nhỏ có một

chàng họa sĩ nghèo ngồi mộc mình. Chàng đang đợi bữa tối. Bà lão giúp
việc đã đi chợ, còn chàng thì ngồi thở dài, mơ tưởng đến những món ăn bà
sẽ mang về. Bà đi đã lâu và chàng ngóng bà từng giây từng phút, tưởng bà
sẽ xuất hiện ngay nơi cửa, cúi chào rồi mở chiếc giỏ nhỏ ra đế khoe với
chàng bà đã khéo tiêu tiền như thế nào. Nghe tiếng chân bà, chàng bật dậy.
Chàng đói mốc meo rồi!

Nhưng bà vẫn nấn ná ở cửa với chiếc giỏ đậy kín.

“Thôi nào,” chàng trai van vỉ, “bác mua gì thế?”

Bà lão run rẩy, hai tay giữ chặt lấy chiếc giỏ. “Thưa cậu chủ,” bà lão nói,

“tôi thấy nhà ta cô quạnh quá.” Khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà trông vừa
đáng thương vừa ương bướng.

“Cô quạnh ư!” chàng họa sĩ nói. “Cháu cũng nghĩ vậy! Ta chẳng có gì

đãi khách thì khách nào đến nhà ta? Cháu còn quên mất cả mùi bánh gạo
rồi. Lâu lắm chả được miếng nào!” Và chàng lại thở dài, bởi vì chàng thích
bánh gạo nếp, và bánh xếp, rồi cả bánh thạch đậu ngọt nữa. Chàng thích
được uống trà trong nhũng chiếc tách sứ tinh xảo cùng bạn bè, hay ngồi trên
nệm êm, cùng đàm đạo về cành hoa anh đào đang nở trong góc phòng,
trông như một nàng công chúa nhỏ nhắn. Nhưng lâu nay chẳng ai đoái hoài
tới tranh của chàng. May là thỉnh thoảng vẫn còn có tép vụn mà ăn. Nếu
không sớm bán được một bức tranh, thì tép vụn cũng chẳng còn. Chàng lại
đưa mắt nhìn chiếc giỏ. Có lẽ bà lão đã mua đưọc một hay hai củ cải, hay
một trái đào chín nẫu quá nên người ta không buồn mặc cả.

“Cậu chủ,” bà lão nói khi thấy chàng nhìn chiếc giỏ, “dạo gần đây tôi

thường hay bị lũ chuột phá làm mất ngủ.”

Nghe vậy chàng cười phá lên.

“Chuột hả?” chàng lặp lại. “Chuột sao? Bác ơi, chuột nào vào nhà nghèo

như nhà ta? Đến hạt tấm cũng chả có mà ăn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.