“Thôi được,” chàng nói, “đôi khi có một con yêu tinh trong nhà lại là
điều may, vì nó xua đuổi những con yêu tinh khác. Chắc là con mèo của bác
đang muốn ăn đấy. Có lẽ trong nhà vẫn còn gì đó cũng nên. Ai mà biết
được? Thêm một con mèo cũng chẳng đói hơn được.”
Bà lão giúp việc cúi thật thấp để tỏ lòng biết ơn.
“Trong trấn này không ai tốt hơn cậu chủ,” bà nói, toan mang chiếc giỏ
vào bếp.
Nhưng chàng trai ngăn bà lại. Chàng cũng tò mò như bao họa sĩ khác.
“Để xem xem thế nào," chàng nói, vờ rằng chẳng quan tâm.
Thế là bà lão đặt chiếc giỏ xuống và mở nắp ra. Lúc đầu chẳng thấy gì.
Rồi một chiếc đầu tròn trắng xinh từ từ nhô lên trên giỏ tre, hai con mắt
vàng tròn xoe nhìn xung quanh căn phòng và một chiếc móng trắng nhỏ xíu
hiện ra trên vành giỏ. Bất thình lình, con mèo nhỏ nhảy phốc xuống chiếu
nhẹ như bay, và đưa mắt nhìn quanh bối rối. Lúc này chàng họa sĩ mói thấy
nó là một cô mèo, với những đốm vàng và đen ở hai bên thân, đuôi nhỏ như
đuôi thỏ, và mọi cử chỉ của nó đều hết sức duyên dáng.
“Ồ, một con mèo tam thể,” chàng họa sĩ nói. “Sao bác không chịu nói
ngay từ đầu? Theo cháu biết thì chúng là những con vật rất may mắn.”
Ngay khi vừa nghe chàng nói những lời tử tế như vậy, cô mèo bước về
phía chàng và cúi đầu chào chàng, trong khi bà lão vỗ tay vui mừng. Chàng
họa sĩ quên mất cơn đói của mình. Đã lâu lắm rồi chàng không nhìn thấy
một con vật nào đáng yêu như con mèo này.
“Cần phải đặt tên cho nó,” chàng tuyên bố, ròi ngồi xuống chiếc chiếu cũ
trong khi cô mèo điềm tĩnh đứng trước mặt chàng. “Để cháu xem nào: trông
nó giống như một lớp tuyết mới tinh được tô điểm những chấm vàng và
đốm sơn mài; nó giống như một bông hoa trắng có hai con bướm khác màu
đang đậu; giống như...”.
Nhưng đến đây thì chàng ngừng lại. Bởi vì âm thanh của ấm trà ngân
nga trên bếp lửa tràn ngập căn phòng nhỏ bé của chàng.