Rồi chàng nhìn bà giúp việc và một nỗi nghi ngờ đáng sợ xâm chiếm lấy
đầu óc chàng.
“Bác chẳng mua gì ăn!” chàng nói.
“Thưa đúng,” bà lão buồn bã nói.
“Bác mang mèo về chứ gì!” chàng họa sĩ nói.
“Thật không thể giấu cậu chủ được điều gì!” bà giúp việc trả lời và cúi
mình thật thấp.
Lúc này chàng họa sĩ đúng bật dậy, sải bước đi lui đi tới trong phòng và
vò đầu bứt tóc, chàng nghĩ mình sẽ chết vì đói và giận
“Mèo! Mèo! Mèo!” chàng la lên “Bác điên rồi hả? Chúng ta sắp chết đói
đến nơi rồi bác còn rước về nhà một con yêu tinh, rồi còn phải cho nó ăn, có
khi đêm nó còn hút máu người cũng chưa biết chừng? Phải! Rồi đây ta sẽ
giật mình tỉnh giấc thấy con yêu tinh mắt to như đèn lồng cắn cổ ta! Nhưng
có lẽ bác đúng! Có lẽ chúng ta khổ quá nên chăng thà chết ngay cho rồi, và
để con yêu tinh ngoạm xác ta mang lên mái nhà!
“Nhưng cậu chú ơi, cậu chủ, cũng có những con mèo tốt chứ!” bà lão tội
nghiệp kêu lên. “Cậu đã quên câu chuyện cậu bé vẽ những bức tranh mèo
trên các tấm bình phong trong ngôi chùa bỏ hoang, rồi chui vào một hộc tủ
để ngủ, và nửa đêm nghe thấy những tiếng động huyên náo sao? Sáng hôm
sau khi cậu bé thức dậy, cậu thấy xác của một con chuột khổng lồ đã chết -
con chuột đến để giết cậu bé! Và ai đã tiêu diệt con chuột ấy, cậu chủ nói tôi
nghe xem? Đó chính là những con mèo của cậu bé, chúng vẫn còn ngồi đó
trên tấm bình phong y như khi cậu bé vẽ chúng, nhưng móng của chúng có
vết máu! Và cậu bé sau đó trở thành một họa sĩ tài ba như cậu. Chắc chắn là
có nhiều con mèo tốt, thưa cậu chủ.”
Rồi bà bắt đầu khóc. Chàng họa sĩ ngừng lại và nhìn những giọt lệ chảy
ròng trên gò má đầy nếp nhăn của bà lão. Việc gì phải giận nhỉ? Chàng đã
từng bị đói rồi cơ mà.