CON MỒI TÁO BẠO - Trang 156

- Xin bà nói ngắn gọn. - Mason nhắc.
- Jerry Conway có thể nhận ra được tôi vì ông ta đã nhiều lần gặp tôi. Vì

vậy tôi đã dùng bột đắp mặt, lấy khăn cột tóc lại và chỉ mặc bộ đồ lót..

- Tại sao lại cởi quần áo?
Bà ta cười và nói.
- Tôi nghĩ rằng một người đàn ông sẽ không để ý gì đến mặt mũi một

người đàn bà khi có những phần đáng nhìn hơn.

Mason bật cười và nói.
- Bà có vẻ rất tâm lý. Thế khi Conway vào phòng 729 thì xác cô gái đó có

ở đó chưa?

- Không. Tôi dự tính trước hết phải để ông ta nắm lấy khẩu súng đã. Ông

ta rơi đúng vào kế hoạch của tôi. Ông ta đã bước vào phòng. Tôi nói mình là
bạn của Rosalind và giả vờ sợ hãi, lấy khẩu súng trong bàn cầm trên tay run
lẩy bẩy và ông ta đã giật lấy khẩu súng và ra khỏi phòng.

- Rồi sau đó? - Mason hỏi.
- Sau đó, tôi rửa mặt, mặc quần áo và chờ khi hành lang vắng lặng, tôi nhẹ

nhàng di chuyển xác cô gái.

- Có khó khăn không? - Mason hỏi.
- Không. Tôi rất khỏe, cô gái khoảng năm chục ký và tôi đã từng được học

về y tá nên tương đối cũng dễ dàng. Chỉ có điều sợ hãi nhất là khi đưa xác cô
ta băng ngang qua hành lang để sang phòng 729. Rất may là không có ai trên
hành lang. Tôi bắt buộc phải liều, nhưng rồi cũng xong. Tôi đặt xác cô gái
trên giường trong phòng ngủ rồi đóng cửa buồng lại. Sau đó tôi sang phòng
728 kiểm soát lại lần chót xem có gì sơ sót không, và chính lúc đó tôi tìm
thấy một khẩu súng thứ hai.

- Khẩu súng thứ hai?
- Vâng, ở dưới gầm giường. - Bà ta nói.
- Rồi bà làm gì?
- Tôi bỏ nó vào hộp đựng mũ và tiếp tục quan sát tìm kiếm thật kỹ trong

phòng và không thấy gì khác. Sau đó tôi trở về phòng 729. Lúc này xác cô
gái đã trở nên cứng ngắc và trông kỳ dị, do đó tôi đã dùng sức bẻ thẳng cánh
tay trái để đong đưa bên giường một cách tự nhiên, đồng thời vén tóc cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.