giờ. Benjamin Park. Người tốt đấy. Tôi sẽ báo cho cậu sau khi nói chuyện
với ông ta”.
“Nơi ngài đang ở có an toàn không?” Lucas hỏi.
“An toàn đến mức chính tôi còn chả biết mình đang ở đâu,” Smalls
đáp.
Khi Lucas gác máy, Rae nói, “Đôi khi lối ăn nói ẩn ý thế này khiến tôi
căng thẳng, mánh lới trong nghề nọ kia”.
Bob lắc đầu. “Cô biết rõ hơn thế mà. Gần như cái gì tại Washington
này cũng đều ẩn ý và ma lanh thế. Nó đã như thế từ xưa rồi.”
“Ngày xưa có nhiều luật sư như bây giờ đâu,” cô ấy đáp.
SMALLS GỌI LẠI lúc mười một giờ thông báo đã nói chuyện với thẩm
phán, ông ta đồng ý nhanh chóng xem xét đề nghị xin cấp lệnh khám xét.
“Tôi tin ngài sẽ làm được mà,” anh nói.
Họ đi hai xe đến khu chung cư của Ritter, Lucas đi đầu dẫn họ vòng ra
sau nhà, nơi chiếc xe tải vẫn đang nằm trong nhà xe. Họ không tới gần nó
cho đến một giờ chiều, khi Carl Armstrong cùng nhân viên kỹ thuật tên là
Jane Kerr đến.
Mọi người bắt tay nhau rồi cùng đến gần chiếc F-250. Lucas chú ý đến
mấy vết hằn như sóng gợn dưới sườn xe bên phải, cả Armstrong và Kerr
cùng đến xem, rà tay lên các khung nhựa. Armstrong hỏi Kerr, “Cô có thấy
không?”.
“Chắc chắn,” cô ta đáp. “Tôi còn có thể cảm thấy nữa - ít nhất cũng rõ
ràng như khi tôi nhìn thấy nó.”
Armstrong nói với Lucas, “Chúng tôi thu được mẫu từ một chiếc xe
tải không bị hư hại giống hệt xe này, chờ khi chúng tôi gắn các mẫu cắt rời
lên sườn xe tải, anh có thể trông thấy thiệt hại rõ ràng hơn. Chúng tôi sẽ
chụp ảnh nếu ta cần bằng chứng”.