CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 352

Anh dừng xe lại, đặt cả hai tay lên vô lăng ở vị trí hai giờ kém mười, tì

trán vào bánh lái. Rae hỏi, “Gì thế? Gì thế? Anh không sao chứ?”. Bob
cũng hưởng ứng từ ghế sau, “Có chuyện gì vậy?”.

“Tôi biết thứ mình không thấy trong bếp là cái gì rồi. Tôi đã không

nhìn ra cái thứ chết tiệt đó,” Lucas đáp.

“Cái gì?”
“Mà tôi đã ngửi thấy nó,” anh đáp.
Rae: “Là cái gì?”

“Khi đang điều tra Taryn Grant hồi còn ở thành phố Đôi, tôi đã thẩm

vấn mụ ta vài lần, và có lần trong phòng ngủ của mụ ta sau khi mụ ta bị
trộm... ừm mà thôi kệ đi. Dù sao thì mụ ta dùng thứ nước hoa rất nồng, có
tên là Phong Lan Đen. Loại tân kỳ kiểu vậy. Vừa bước vào bếp tôi đã
thoáng ngửi thấy nó. Chỉ là thoáng thôi, nhưng tôi biết mình đã đúng.”

“Ý anh là...”
“Ý tôi là kẻ trong căn nhà ấy không phải Wendy. Mà là Taryn Grant.

Mụ ta đã kết liễu tất cả những kẻ có thể hại mình.”

BOB VÀ RAE KHÔNG HOÀN TOÀN TIN.

“Có mùi thuốc súng - đó là thứ tôi để ý - cùng mùi máu. Và những

hương thơm từ khu rừng bên ngoài. Sau đó Chase bị bắn... Không tài nào
ngửi được ra mùi nước hoa,” Rae nói. “Ý tôi là đến tôi đang xức nước hoa
mà còn chẳng ngửi được mùi của chính mình.”

“Tôi ngửi thấy nè,” Lucas nói.
“Dù thế bồi thẩm đoàn cũng không tin,” Bob nói. “Không xem đó là

bằng chứng được”.

“À thì cậu nói đúng, đúng là thế,” Lucas nói.
“Chúng ta cần ngủ chút đã,” Rae nói. “Hãy nghỉ ngơi một chút để mai

nghĩ tiếp đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.