CƠN MƯA - Trang 172

Khổng Trân chơi một game nhỏ, nhạc nền chút chít, cứ thua mãi, càng

chơi càng bực bội.

Cô ấy không ngừng nghĩ đến lời hôm nay người khác truyền lại cho cô

ấy, nói khoảng thời gian trước Tôn Bằng dẫn một người phụ nữ đến quán
chơi, động tác vô cùng thân mật, hỏi cô ấy có phải Tôn Bằng đang yêu
không. Cô ấy đoán, người này ngoại trừ Trần Nham ra, thì không thể là
người khác.

Tôn Phi đang ăn đồ ăn, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm. Khổng Trân

nhìn anh ta, lại liếc nhìn Trần Nham, não xoay chuyển một cái, ghé sát bên
tai Tôn Phi nói thầm một câu.

Chỉ chốc lát sau, một mình Tôn Phi bỗng nhiên cười khanh khách.

Trần Nham ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, cuối cùng thật sự thấy anh

ta cười đến mức không dừng được, cô để điện thoại di động xuống, cũng
mỉm cười hỏi, “Tôn Phi, anh cười gì thế?”

Không ngờ Tôn Phi nhìn cô, miệng bỗng bật ra một câu, “Cô là đồ

phóng đãng.”

Đầu óc Trần Nham ong một cái, cả người cứng đờ, ngay sau đó sắc

mặt ửng đỏ.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều không thích tranh cãi với người khác, cũng rất

ít xảy ra mâu thuẫn. Công việc tuy là phóng viên, nhưng cô không hề chạy
đường dây nóng, tiếp xúc với nhân viên chính phủ, mọi người nói chuyện
đều rất giữ thể diện. Đây là lần đầu tiên có người mắng lời vô cùng thô tục
ngay trước mặt cô. Đổi lại là người khác thì cô có lẽ còn ung dung đối đáp
được, nhưng người này lại là Tôn Phi, cô không thể nào tranh luận.

Khổng Trân nhìn thấy khuôn mặt hết nói nổi của Trần Nham, không

nén được sự khoái chí trong lòng, mũi hừ cười một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.