CƠN MƯA - Trang 21

nhánh. Cho dù không tính trợ cấp của bố mẹ, thì thu nhập người dẫn
chương trình của cô ấy cộng thêm một số thu nhập phụ bình thường chạy
sự kiện, cũng đã có thể tự túc.

Mua váy xong, bọn họ lại dạo thêm một lúc, Trần Nham không mua

gì.

Đi dạo phố xong đã mười giờ, hai người lái xe tới một quán bar khá

nổi tiếng trong thành phố.

Trên sân khấu sáng đèn, có một ban nhạc nước ngoài đang hát bài hát

tiếng Anh, giọng hát lúc thì thư giãn động lòng người, lúc thì râm rỉ thấu
xương, rất có khả năng thay đổi cảm xúc con người.

Trong ánh đèn lờ mờ, Phùng Bối Bối ngồi trên ghế chân cao bên chiếc

bàn tròn nhỏ, uống liền hai ly cocktail, để ly xuống, cơ thể bắt đầu lắc lư
theo tiếng nhạc.

Ánh sáng mơ hồ như một lớp lụa mỏng, bao phủ khuôn mặt cô ấy.

Trong lúc vô tình, những vẻ mặt vui vẻ dí dỏm kia biến mất, dưới đó, có sự
đau buồn phòng bị được dỡ bỏ.

Người vui vẻ thế nào đi nữa cũng sẽ có phiền muộn. Thế giới chính là

công bằng như thế.

Nghe nhạc, uống rượu nhẹ, Trần Nham cũng thả lỏng người mình. Cô

và Phùng Bối Bối câu được câu chăng trò chuyện về một số người và việc
trong đài, rồi nói về một bộ phim vừa xem gần đây.

Có người bưng ly rượu tới, kéo một cái ghế bên cạnh họ ngồi xuống.

Là một người trẻ tuổi khá đẹp trai, bưng ly rượu lên, mời rượu họ.

Trần Nham nói: “Thật ngại quá, chúng tôi có chuyện muốn nói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.