CƠN MƯA - Trang 217

Cô vuốt ve tỉ mỉ, trên mặt anh có râu lún phún, ngưa ngứa đâm vào

lòng bàn tay cô.

Chiếc bóng đèn cũ đong đưa trên trần nhà hắt ánh sáng nhập nhoạng

mà mập mờ giữa bọn họ, trong không khí là mùi nước rửa chén, nước đang
rơi nhỏ giọt dưới vòi nước.

Yết hầu của Tôn Bằng di chuyển một cái, anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt

trên trán cô, “Sao chưa về nhà?”

“…”

Anh ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt cô, trong ánh sáng trong veo phản

chiếu bóng dáng anh.

Anh nghiêng đầu hôn, ban đầu dịu dàng kềm chế như thường ngày,

hôn mãi hôn mãi càng say đắm, hô hấp của hai người đều rối loạn.

Trần Nham mở mắt, “Tôn Phi vẫn còn ở bên ngoài…”

Ngực anh phập phồng một chút, nhưng không dừng lại, khẽ thu sức,

ôm cô lùi ra sau hai bước, để cô dựa vào lồng ngực anh, anh dựa vào tường,
dùng chân đá cánh cửa khép lại.

Tầm nhìn bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy vào được.

Bọn họ ôm hôn trong cái góc nho nhỏ này, ngăn cách toàn bộ thế giới

ở bên ngoài.

Khi cái trán kề nhau tách ra, toàn thân hai người đều đã nóng bừng.

Mạch máu Tôn Bằng giãn nở, anh thở hổn hển, bàn tay vuốt ve phần

gáy ẩn trong tóc của Trần Nham, gò má mịn màng, đôi môi không nhịn
được lại khe khẽ kề sát môi cô, cảm nhận hơi thở ấm áp phả ra giữa mũi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.