CƠN MƯA - Trang 295

“Không cần đâu, anh làm việc của anh đi, để tự tôi đi cho.”

“Sàn nhà bếp bẩn lắm, cô coi chừng một chút.”

“Không sao.”

Trần Nham men theo lối đi đến căn bếp nhỏ. Tôn Bằng đang đưa lưng

về phía cô nói chuyện với đầu bếp, trong cái bếp lớn bên cạnh không biết
đang nấu thứ gì, khói trắng bốc cuồn cuộn.

Đầu bếp thấy cô trước, gật đầu với cô, khẽ nhắc một câu, “Bà chủ tới

rồi.”

Tôn Bằng quay sang, nhìn thấy Trần Nham, vô thức nhếch khóe môi.

Trần Nham mỉm cười đi tới.

Đầu bếp tự giác đi sang bên cạnh rửa rau.

“Buổi tối sẽ có mưa đấy, sao còn sang đây vậy?” Tôn Bằng hỏi.

“Dù sao thì cũng chẳng có việc gì.”

“Hai ngày nay ông ngoại của em thế nào rồi, bên anh bận quá nên

cũng không có thời gian đi thăm ông.”

Ông ngoại Trần Nham đã xuất viện một tuần, vẫn đang phục hồi nên

phải luôn có người bên cạnh. Sau khi xuất viện, mỗi buổi tối Tôn Bằng đều
đi thăm ông, có lúc thì giúp ông xoa bóp chân một chập, có lúc thì giúp ông
thay bộ quần áo vừa người. Bây giờ ông cụ gần như không còn khả năng tự
lo cho bản thân, khi tiểu tiện thì làm bẩn hết cả người, nên phải giúp ông
thay quần áo từ trong ra ngoài. Mẹ Trần Nham là hộ lý trong bệnh viện,
nhưng thỉnh thoảng làm ca tối nên cũng không chăm sóc nổi. Bà ngoại Trần
Nham là người gần tám mươi tuổi, săn sóc bản thân đã quá sức rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.