CƠN MƯA - Trang 297

Trần Nham ngồi nhìn bên cửa sổ, trên đường đã không còn ai, hai, ba

quán nhỏ vẫn còn mở, tiếng mưa rơi rả rích.

Bốn, năm thực khách cuối cùng trong quán chau mày nhìn ra ngoài

cửa, không ai mang ô cả. Tôn Bằng lấy hai cái ô trong quán cho bọn họ
mượn, khách luôn miệng nói cảm ơn, hứa ngày mai sẽ trả lại.

Cường Tử phải đến ga tàu hỏa đón bạn ở nơi khác đến, tám giờ tối là

đã đi trước. Tôn Bằng dọn dẹp cái bàn bẩn còn lại, bảo người phục vụ đã
lau sàn xong nhân lúc mưa nhỏ đi về trước.

Hai người phục vụ đều là những cô gái mới ngoài 20 tuổi ở vùng khác.

Bọn họ mặc áo mưa ở trong quán, lúc gần đi nói bằng giọng địa phương,
“Ông chủ, vậy bọn em đi trước nha.”

Tôn Bằng ném hết chén dĩa vào chậu, lấy hết khăn trải bàn dùng một

lần đầy dầu mỡ trên bàn, “Đi đi, dọc đường đi chậm một chút, có việc gì thì
gọi điện thoại cho tôi.”

Bọn họ trùm mũ áo mưa, vừa nói chuyện vừa ra cửa, mới kéo cửa ra

thì lại nghĩ đến việc gì đó, trở vào nói với Trần Nham ngồi bên cửa sổ, “Chị
Nham, bọn em đi đây.”

Trần Nham đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ trở lại, “Đi đường chú ý an

toàn.”

Trong quán thoáng cái yên tĩnh lại, Trần Nham chống đầu nhìn sang

phía Tôn Bằng, “Cần em giúp một tay không?”

“Không cần đâu. Xong cả rồi.”

Anh để chén đũa bẩn trong khung, lách cách dời cái khung ra sau bếp,

giặt sạch giẻ lau, rồi rửa tay lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.