CƠN MƯA - Trang 312

Trần Nham chưa bao giờ tiếp xúc với pháp luật nhận ra rằng, đối mặt

với toàn bộ trình tự cứng ngắc của bộ máy nhà nước, cả quá trình, người
trong cuộc gần như là bịt mắt kéo về trước, không biết mình ở chỗ nào,
cũng không biết đi đến bước nào.

Đèn đóm nơi đầu đường trong thành phố yếu ớt, ra khỏi văn phòng

luật sư, Trần Nham trùm kín chiếc áo khoác trong gió rét, đi vào một tiệm
KFC.

“Hoan nghênh quý khách. Mời chị chọn món ạ.”

“Một cốc sữa nóng.”

“Xin lỗi chị, sữa tươi hết rồi ạ. Chị còn cần món nào khác không?”

“Có sữa đậu nành không?”

“Cũng hết rồi ạ. Nếu là đồ uống nóng thì chỉ còn cà phê thôi ạ.”

“Vậy thì cà phê đi.”

Ngồi bên cửa sổ, Trần Nham nhấp cà phê, lấy điện thoại di động ra,

tìm số của Chu Tư Hồng.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người vội vội vàng vàng

đi qua, rất nhiều cô gái phía trên mặc áo phao dày cộm, phía dưới vẫn váy
ngắn quần tất mùa thu, chẳng biết giá lạnh là gì.

Buổi tối, trong cửa hàng sáng rực ấm áp, tấm kính sát sàn giống như

một chiếc gương, phản chiếu khuôn mặt cô.

Đối diện với cái bóng của mình, cô nhấn nút gọi, đặt di động bên tai.

Đầu bên kia điện thoại ban đầu rất ồn ào, cô nói phí công mấy câu,

một lát sau, dường như anh ta đã đi đến một chỗ yên tĩnh hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.