CƠN MƯA - Trang 310

Trần Nham ngẩng đầu nhìn ông cụ khẽ cười, “Ông cảm thấy anh ấy tốt

thật ạ?”

Ông ngoại Trần Nham trọng nam khinh nữ, nên cô và ông không hề

thân lắm. Nhưng lần này ông đột nhiên sinh bệnh nằm viện, sau khi đi qua
cửa âm phủ một vòng thì tính tình thay đổi rất nhiều, Trần Nham cũng chín
chắn hơn nhiều. Xung đột trong quá khứ giữa hai ông cháu cũng đã nhạt đi,
giờ đây chỉ còn lại tình thân tự nhiên nhất.

“Ông biết, mẹ con không đồng ý. Con đừng buồn phiền, để ông nói

với nó.” Ông cụ mắc một trận bệnh nặng, nên tính tình bây giờ có phần
giống trẻ con. Khi ông bị bệnh, Tôn Bằng chăm sóc ông từng li từng tí, ông
khen anh không ngớt.

Trần Nham giúp ông lau khô chân, mang vớ vào, “Không cần ông bận

tâm đâu ạ. Việc quan trọng nhất của ông bây giờ là mau bồi bổ cơ thể mình
thật tốt, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ thôi. Ông biết chưa?”

*****

Trần Nham không ôm bất kì ảo tưởng nào nữa, tìm một luật sư quen

biết chính thức can thiệp vào vụ án. Sau khi sự việc xảy ra gần một tuần,
luật sư thông qua trình tự gặp mặt Tôn Bằng.

Trần Nham nhờ anh ta chuyển lời hai câu, một là bảo anh đừng lo

lắng, cô sẽ chăm sóc Tôn Phi ổn thỏa. Hai là trước mắt cảnh sát vẫn chưa
chính thức thông báo cho người thân của anh, cô muốn xin ý kiến của anh,
có cần báo cho người nhà của anh biết hay không.

Theo thời gian trôi qua, cô đã dần dao động, đắn đo, không phân biệt

nổi đâu đúng đâu sai.

Tôn Bằng nhờ luật sư nói lại với Trần Nham hai câu, anh không làm

chuyện đó, bảo cô yên tâm, chăm sóc tốt cho mình. Thêm nữa là tạm thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.