CƠN MƯA - Trang 350

Người ngoài nhìn vào, Tôn Phi là một gánh nặng. Đối với anh mà nói,

Tôn Phi chính là người bầu bạn nơi đất khách quê người của anh.

Sắc trời ngoài cửa sổ sáng dần lên.

Tôn Bằng nhìn người ngủ yên trong vòng tay, trong lòng thấy an bình.

Có lẽ, ông trời đúng là có mắt.

Ông rõ ràng đang nhìn bạn tiến về phía trước, biết rõ hết thảy lựa chọn

trong lòng bạn. Ông giấu thứ tốt nhất ở một nơi nào đó, nếu bạn đi nhầm
đường, thì vĩnh viễn sẽ không gặp được.

Khi Trần Nham thức dậy, Tôn Bằng đã đi mất.

Cô tắm rửa mặc quần áo, nói mấy câu với Cường Tử, Tôn Phi vừa mới

dậy ở phòng bên cạnh, rồi đi thẳng đến nhà đài.

Họp cuộc họp chọn đề tài buổi sáng xong, một nữ đồng nghiệp nói với

cô, “Hôm nay tâm trạng trông khá quá nhỉ, có chuyện gì vui sao?”

“Hả?”

“Khi họp, không biết đã cười ngây ngô bao nhiêu lần rồi.”

Trần Nham cười cười, không nói gì.

Buổi sáng làm việc xong, cô muốn gọi điện thoại cho Tôn Bằng, đột

nhiên nhớ ra di động của anh bị đồn cảnh sát tịch thu, vẫn chưa lấy lại. Cô
gọi cho Cường Tử hỏi anh có ở quán không, định đi với anh tìm luật sư
Hầu một chuyến, theo sát diễn biến mới nhất của vụ án.

Ai ngờ anh không có ở quán.

Trần Nham hơi hoang mang: Anh có thể chạy đi đâu? Về nhà rồi ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.