CƠN MƯA - Trang 385

Chu Tư Hồng nhìn anh ta, sắc mặt không thay đổi, nói, “Động tay

động chân một chút vào xe tôi, bị phát hiện nên chó cùng rứt giậu.”

Phạm Văn Kiệt sửng sốt, một lát sau mới gật đầu, buông dao nĩa trong

tay, im lặng rót cho mình ly rượu, uống một mình, rồi lại rót non nửa ly.

Lát sau, Phạm Văn Kiệt nói, “Lần trước không phải cậu nói muốn gặp

người bên sở thương mại kia sao, người đó… Khoảng thời gian trước vừa
khéo tôi ăn cơm cùng với dì của Thu Linh, nói là họ hàng.” Dừng lại,
“Hôm nào đó cậu dành chút thời gian, tôi hẹn rồi cùng ăn bữa cơm.”

Chu Tư Hồng dừng miếng thịt bò bít tết đang cắt, dùng khăn lau

miệng, nhấp một hớp rượu vang đỏ, đầu lưỡi đảo trong miệng một cái,
châm điếu thuốc, cũng mời anh ta một điếu.

Rít hai hơi, ngón trỏ và ngón giữa kẹp thuốc, anh ta hờ hững hỏi,

“Chuyện này cậu nhất định muốn xen vào ư?”

Phạm Văn Kiệt ngậm điếu thuốc trong miệng, cúi đầu châm lửa, xoay

bật lửa trong tay, nheo mắt nhìn chằm chằm sân khấu một hồi, rồi lại nhìn
anh ta.

“Tư Hồng, cuộc sống của cô ấy không dễ dàng gì, tôi cũng từng nói

với cậu, khi chia tay là tôi nợ cô ấy. Cô ấy đã mở lời rồi,” anh ta ngẫm
nghĩ, nói, “Tôi cũng đã kết hôn, cô ấy đến bây giờ vẫn chưa ổn định, sau
này có tốt hay không thì cũng chỉ một lần như vậy thôi.”

Chu Tư Hồng không lên tiếng, trong ánh sáng mờ mịt, vết xanh đen

chỗ khóe miệng anh ta giống như một bóng râm.

Lần này anh ta lật thuyền trong mương, lập kế hoạch thật kĩ chơi Tôn

Bằng một vố. Không định đi đường sáng, người cũng đã tìm xong, chỉ chờ
tàn nhẫn ra tay một lần mà thôi. Không ngờ Trần Nham mang vị thần thế
này tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.