CƠN MƯA - Trang 393

Buổi trưa, Chu Tư Hồng cử lão Lý luôn làm việc cho anh ta đến quán

tìm anh.

Lão Lý có chút tình cảm qua lại với anh, ở trong quán trò chuyện vài

câu, ném cho anh một phong thư. Trong đó là tiền lương khoảng mười ngày
mà trước đó anh chưa nhận.

Lúc đi, lão Lý vỗ vai anh, nói, giám đốc Chu còn gửi cho cậu một câu.

Anh ta nói: “Mỗi người có số phận khác nhau, làm người, phải học

cách chấp nhận số phận.”

Mỗi người có số phận khác nhau.

Số phận của anh là gì? Là ai đã quyết định số phận của anh?

Một cơn gió lạnh bỗng dưng thổi tới, người trên đường đều nghiêng

nửa người tránh gió, biển hiệu trước cửa nơi đầu đường bị thổi vang lạch
cạch.

Tôn Bằng dừng lại, che chở Trần Nham trong lòng mình.

Gió mang theo bụi ập vào người, vào mặt, anh cúi đầu nhìn ngọn tóc

cô, ôm cô chặt hơn một chút, không để cho gió thổi vào.

Gió dừng lại, cô nửa nheo mắt ngẩng đầu lên, tách khỏi anh, sửa sang

lại kiểu tóc bị rối.

Anh buông cô ra, vô cùng tự nhiên ôm cô đi tiếp về phía trước.

Anh không biết cái gì là số phận.

Anh chỉ biết, trong từng cơn mưa, cơn gió, sợi dây của số phận đã

buộc chúng ta vào nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.