CƠN MƯA - Trang 417

nào tiêu tiền đâu. Con cầm về đưa cho nó đi, bảo nó ở bên ngoài đừng đối
xử tệ với bản thân, ăn ngon một chút, làm việc chăm chỉ. Qua tết về sớm
chút mà thăm bà.”

Tôn Bằng nói cho bà cụ biết bây giờ Cường Tử rất ổn, không thiếu

tiền, bảo bà cất tiền đi, đây là lòng hiếu thảo của anh ta. Nếu bà quả thực
không có chỗ chi tiêu, thì chờ Cường Tử về đích thân trả lại cho anh ta.

Cuối cùng nói hết lời thì bà cụ cũng giữ tiền lại.

Trước khi đi, Tôn Bằng để lại cho bà cụ bao lì xì một ngàn đồng, nói

là mừng tết bà trước. Bà cụ không chịu nhận, sau khi tạm biệt anh kéo Trần
Nham ra cửa ngay, không cho bà cụ cơ hội từ chối.

Dọc đường về, Tôn Bằng tán gẫu với Trần Nham mấy chuyện thú vị

hồi đi học với Cường Tử. Trần Nham im lặng nghe, nghe đến chỗ hay thì
cô mỉm cười đáp lại.

Xuyên ra khỏi ngõ hẻm, đi ngang qua một một loạt căn nhà trệt, Tôn

Bằng nói với cô, “Trước kia nhà anh ở đây, đây là căn nhà cũ của ông nội
anh, gần nhà Cường Tử, khi đó hay đến nhà cậu ta ăn chực.”

Anh chỉ một căn nhà cũ. Trần Nham nhìn sang, “Bây giờ còn ai ở

không?”

“Không có, hai năm trước anh hai anh xây nhà mới là căn nhà bây giờ,

chỗ này liền bỏ trống, không ai có thể ở được nữa.”

Anh nói, “Ngày trước anh định nếu quay về thì dỡ chỗ này, xây căn

nhà khác.”

Trần Nham gật đầu, không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.