CƠN MƯA - Trang 425

Mắt Mã Quân sáng lên, “Không phải chứ. Trước đây trong điện thoại

không phải chú còn nói với anh định về xây nhà, mở cửa hàng nhỏ à? Sao
ổn định bên ngoài rồi?”

“Đó là cú điện thoại năm nào? Lúc đó em một mình, có thể giống bây

giờ sao?”

Mã Quân sửng sốt, rồi lại cười khàn, “Mẹ nó chứ, không nhìn ra chú

còn là một thằng tình cảm vậy đấy. Chú đùa hay thật vậy?”

Tôn Bằng nhìn anh ta, không đáp lại.

Mã Quân nhìn anh, nhất thời không nói nên lời, qua rất lâu, anh ta mới

miễn cưỡng nói, “Hâm mộ chú lắm, chú em à.”

Mã Quân nói tiếp, “Anh vừa nhìn thấy cô nhóc kia là biết chú sắp phất

rồi, rất khá, rất tốt. Nhớ lúc đầu khi anh vừa đến thành phố, không chạm
được đến người phụ nữ nào. Bây giờ, từng người một nhào vào anh như
lang như hổ, bố đây cũng không chịu nổi.

Mấy người phụ nữ trước vừa nghe chúng ta từ dưới quê lên làm việc,

thì liếc mắt nhìn bao nhiêu chứ? Bây giờ bố đây làm ông chủ, người ta vừa
nghe anh từ đâu đến, chú biết nói thế nào không, đều khen ngợi không ngớt
ấy, không khí trong lành, nước sạch, người giỏi đất thiêng, mẹ nó toàn là
đánh rắm. Cái người chú vừa thấy ấy, tưởng trong túi anh giấu bao nhiêu cơ
đấy, thật ra mẹ nó anh một xu cũng không có, ha ha ha…”

Tàn thuốc bỗng đứt đoạn, khiến Mã Quân giật mình ngồi bật dậy như

một con cá chép vứt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, phủi tro thuốc trên người.
Làm xong, anh ta ngồi nghiêng, nhìn Tôn Bằng, mỉm cười, trong lời nói
bỗng có chút ẩn ý trịnh trọng:

“Đại Bằng, dù sao thì lời anh trai nói hôm nay là để đó, bất cứ lúc nào

chú đến anh cũng chào đón.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.