CƠN MƯA - Trang 424

“Đừng không nói câu nào chứ, chú đã nói thế nào?” Mã Quân cười

khẩy chỉ vào anh, “Mẹ nó chú nói có phục hay không?”

Tôn Bằng bị anh ta làm cho quả thực không kềm được, cười không

thành tiếng, vứt tàn thuốc ra xa ngoài cửa sổ.

Một lát sau, Mã Quân nhấn tắt nhạc, mở cửa sổ trời, dựa lưng ra sau,

chỉnh lưng ghế.

Miệng vẫn ngậm điếu thuốc, anh ta cũng không hỏi nữa, hai tay gối

sau gáy, xuyên qua chạc cây nhìn mảnh bầu trời nhỏ bé, trong kẽ hở của đôi
môi chậm rãi phả khói thuốc.

Cảm xúc của người này giống như bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh

lại trong xe, anh ta thở dài một tiếng không biết là thoải mái hay phiền não.

Tôn Bằng nhìn anh ta.

“Nhà máy thì đã mở rồi, có điều bây giờ anh cũng trở thành một cái

thùng rỗng, không có một xu, ít nhất phải chịu đựng đến cuối năm sau.
Chiếc xe này còn là vay tiền mua. Anh nói cho chú biết, bây giờ lăn lộn
trong cái xã hội này ấy à, trước tiên cần phải mặt dày lên, để người ta
không biết chú rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng…”

Anh ta chợt nhìn về phía Tôn Bằng, giọng điệu nghiêm túc, “Đại

Bằng, tới giúp anh đi. Hai anh em chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau bắt
đầu sự nghiệp… Lần này anh đặc biệt về tìm chú, anh không tin được một
ai cả, chỉ tin chú thôi.”

Tôn Bằng nhìn anh ta không nói gì, hai giây sau, khẽ mỉm cười.

“Mã Quân, bây giờ em và Cường Tử đã mở một quán cơm nhỏ, không

giúp anh được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.