CƠN MƯA - Trang 422

Bọn họ vừa vào sân, trong nhà liền có người vừa đi ra vừa la: “Ông

anh cuối cùng cũng chờ chú về được rồi!”

Là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người không cao lắm,

đầu rất to, mặc áo khoác nỉ màu đen trông khá đắt tiền, mang giày da sáng
bóng. Một cô gái ăn mặc thời thượng đi theo phía sau.

Tôn Bằng nhìn người nọ, vui mừng, “Mã Quân? Anh về lúc nào vậy?”

“Mẹ nó buổi sáng anh vừa về đến nhà, vừa nghe chú về, không phải là

đến thăm chú sao.” Mã Quân đi tới mỉm cười nện mạnh vai anh, dời tầm
mắt, ánh mắt rơi vào người Tràn Nham.

“Đây là… em dâu ư?”

Tôn Bằng cười cười, “Đây là Trần Nham.”

Trần Nham mỉm cười, “Chào anh.”

“Chào em chào em, chào em, Trần Nham…” Anh ta nhếch miệng nhìn

Tôn Bằng, trong nụ cười có thêm phần mờ ám, “Chú được đấy…”

Anh ta cũng giới thiệu đơn giản cô gái bên cạnh mình, “Nào nào nào,

đây là Nghê Tiểu Mẫn.”

Cô gái mỉm cười với họ.

Mã Quân lớn hơn anh hai tuổi, mối quan hệ với Tôn Bằng là sau khi

trưởng thành thân thiết hơn.

Có một năm, trong thôn mưa như thác đổ, không ít đồng ruộng bị

ngập, mấy chàng trai trẻ cường tráng đều được gọi đi khiêng máy bơm
nước thoát nước. Lúc đó Mã Quân này trượt chân ngã xuống sông, nước
sông quá xiết, không ai dám xuống, chỉ một mình Tôn Bằng không nói hai
lời nhảy xuống ngay, vớt lại một mạng của anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.