CƠN MƯA - Trang 421

Nhưng những hạt bụi trong lòng đều bay xa theo gió cùng lời vừa nói

ra.

Giờ phút này, cô mới hiểu, sở dĩ mình chọn người này, là bởi vì mỗi

khi cô đứng bên cạnh anh, cô mới thật sự được sống đúng với bản thân
mình.

Anh rất giống cánh rừng này, trống trải, không có gì cả.

Không có đèn đóm của phồn hoa, ánh mặt trời mới nhẹ nhàng ấm ấp

chân thật như thế. Không có tiếng người ồn ào, dòng nước mới đặc biệt
thanh tịnh, trong veo và đẹp đẽ.

Cô rốt cuộc đã tìm được một người như thế, để cô có thể làm được

những điều thẳng thắn như sâu trong nội tâm hằng ước ao.

Không biết đã im lặng bao lâu, Tôn Bằng mới từ từ mở lời:

“Những thứ đó đều không phải là chuyện em nên suy nghĩ. Nhà cũng

được, kết hôn cũng được… Nham Nham, em hãy cho anh thêm một chút
thời gian… Nói cho anh biết, thế nào thì em có thể vui vẻ hơn…”

Trần Nham nhìn con đường phía trước, mím môi khẽ mỉm cười: “Bây

giờ em rất vui…”

“Tôn Bằng… Anh cứ từ từ đi, em không vội.”

Đoạn đường sau đó, không ai nói thêm gì nữa, để mặc cho phong cảnh

làng quê biến đổi từng cảnh bên cạnh họ.

Trong lòng họ đều được vật mềm mại nào đó lấp đầy, tự im lặng tan

ra, thấm thoát đã đi đến trước cửa nhà.

Cánh cổng rộng mở, bên trong tiếng cười vui vẻ lộ ra từng đợt, họ

dừng bước, nhìn nhau mỉm cười, anh nắm tay cô đi vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.