CƠN MƯA - Trang 420

Bước chân rơi trên lá khô, trong sự tĩnh lặng, anh nghe thấy cô nói:

“Em chưa từng nghĩ tới việc kết hôn sớm như vậy…”

Dừng một chút, cô khẽ nói tiếp, “Hai năm qua em để dành được mấy

chục ngàn tệ, có điều tạm thời cho cậu em mượn rồi… Bây giờ tiền tiết
kiệm mỗi tháng của em là hơn một ngàn, em nghĩ, chờ thêm hai năm nữa,
chờ chúng ta cùng tiết kiệm đủ tiền trả trước, vay tiền mua một căn nhà…
đến lúc đó hẵng nghĩ đến chuyện kết hôn…”

“Anh thấy thế nào?” Cô nghiêng mặt sang, hỏi anh.

Toàn bộ thể xác và tinh thần Tôn Bằng đã rơi vào trong lời nói của cô,

khoảnh khắc giọng cô hạ xuống, ánh mắt nhìn sang, anh nghiêng mặt nhìn
chân trời xanh biếc, cố hết sức tránh cái nhìn đối diện của cô.

Gió thổi vào mắt, cay xè, khó chịu, anh cảm thấy chỉ cần cô nói ra một

từ nữa, thì nước mắt anh cũng sẽ rơi xuống.

Đã sống 30 năm, ngoại trừ cái mạng này ra, tất cả mọi thứ, anh gần

như dựa vào hai bàn tay tạo nên, chưa bao giờ biết may mắn là thứ gì.

Chỉ duy nhất có cô là không phải.

Trong con đường họ cùng đi song song này, anh không trả giá lớn lao

để đấu tranh cho cái gì, cô là tự mình đi đến, mang theo lòng tốt cùng sự
dịu dàng không cần đền đáp.

Anh không biết bản thân với hai bàn tay trắng dựa vào cái gì mà có

một người phụ nữ như vậy, giờ phút này đây, song song với sự rung động
và cảm động, đối với hết thảy những điều này, anh cảm thấy nỗi lo sợ và
không chân thật to lớn.

Rất lâu không nhận được câu trả lời của anh, cô không nói thêm gì

nữa, vẫn chậm rãi đi về phía trước cùng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.