CƠN MƯA - Trang 44

Một lát sau, anh lấy tấm danh thiếp nhỏ bị đè cong trong túi quần ra,

nhẹ nhàng lật qua lật lại trong tay.

Hồi lâu, dừng động tác, anh ngậm thuốc trong miệng, hơi cúi đầu,

nhập dãy số đó vào điện thoại di động.

Sau khi nhập đầy đủ, ngón cái bấm gọi, vang một tiếng, cúp máy.

Bấm “Tạo liên lạc mới”, nhập tên.

Lúc tìm chữ “Nham”, tàn thuốc không cẩn thận rơi xuống một mẩu,

anh lấy thuốc trên môi xuống, rồi nhìn danh thiếp một cái, cảm thấy cái tên
này khá giống một tên con trai.

Trong lúc bỏ điện thoại di động vào túi, nó rung lên.

Là một tin nhắn.

Anh bấm mở.

“Đã nhận được. Trần Nham.”

Trong bóng tối, mấy chữ ngắn gọn này nổi trên màn hình, phát ánh

sáng hơi chói.

“Bằng Bằng…”

Tôn Bằng quay đầu lại.

Tôn Phi cao lớn đứng sau lưng anh, vịn khung cửa gãi đầu. Khuôn mặt

thật thà của anh ta vùi trong bóng tối, ánh mắt khờ dại, nói không rõ chữ:
“Anh đói rồi, muốn ăn cơm rang trứng.”

Tôn Bằng bỏ điện thoại di động vào túi, dụi tắt thuốc, “Đi, đi đến

phòng khách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.