CƠN MƯA - Trang 42

Trần Nham gật gật đầu, họ rơi vào sự trầm mặc của riêng mình.

Sau khi đến đài truyền hình, Trần Nham xuống xe.

Trước khi đi, Tôn Bằng nhìn điện thoại di động, không có ai gọi điện

thoại cho anh. Anh suy nghĩ, định đưa xe về chỗ ở của Chu Tư Hồng.

Đang chuẩn bị khởi động thì có người gõ cửa sổ ghế phụ, anh mờ mịt

quay đầu sang.

Ngoài cửa sổ dán giấy bóng kính màu tro, là khuôn mặt thanh tú của

Trần Nham.

Anh hơi kinh ngạc, hạ cửa sổ xuống.

Cô vươn tay đưa cho anh một tấm danh thiếp, anh thò người nhận lấy.

Cô khom nửa người, mái tóc đen nhánh xõa xuống trước ngực, “Đây

là danh thiếp của tôi. Bên cục dân chính gần đây vừa vặn thành lập một
đoàn công ích tập trung vào người bị chứng tự bế, mỗi tuần đều có hoạt
động. Bây giờ vừa mới bắt đầu, anh có thể dẫn anh trai anh đi xem thử, có
lẽ sẽ giúp cho anh ấy. Tôi có thể giúp anh liên lạc.”

Tôn Bằng cầm trong tay danh thiếp của cô, nhìn cô, sửng sốt một chút

mới phản ứng kịp, nói câu cảm ơn đầy gượng gạo.

“Anh tên gì?”

“Tôn Bằng.”

“Là Tôn trong con cháu, Bằng trong đại bàng giương cánh?”

“Ừm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.